HOME NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 QUEST MAGAZINES
Trong tinh thần hoài niệm, mời quư bạn dạo bước lại vườn xưa
Đề cuốn Luân lư Đạo Phật
I
Dỡ cuốn kinh ra dặn lấy ḷng,
Thuyền từ đưa khách đến non Bồng,
Cơi phàm say đắm bao nhiêu lụy,
Tự giác quay về chốn cửa Không.
II
Chớ trách trời đày, chớ thở than,
Tự ḿnh gây dữ nghiệp ḿnh mang,
Ḷng phàm rửa sạch, tiêu tai họa,
Nhẹ bước qua sông tới Niết Bàn.
BẠCH LIÊN
Kính tặng
Pháp Tạng Thiền Sư
Để tiếng Tây An tự thuở giờ,
Rêu phong dấu bước, mộ thờ ơ.
Trăng soi biển giác, ghi lời sấm,
Chuông gióng rừng thiền, trổi giọng thơ.
Cảnh sắc treo hài, mùi tục bợn.
Cửa Không giũ áo, bụi trần nhơ.
Trời Nam có kém chi Tây Vức.
Vun cội Bồ Đề, lá sởn sơ.
BẠCH LIÊN
Điếu em Mộng Liên
Hỡi Mộng Liên ôi ! Hỡi Mộng Liên ôi !
Ba mươi mốt tuổi một đời thôi !
Cửa thiền c̣n tạc tay tô điểm.
Mạng bạc hay đâu đất lấp vùi !
Phưởng phất hồn linh cơn gió thoảng,
Đ́u hiu đêm lạnh bóng trăng côi.
Khóc măng thương bấy tre chưa cỗi !
Nhắc bạn đồng tâm luống ngậm ngùi
BẠCH LIÊN
Thích Ca thiền định
Sáu năm thiền định chốn rừng già,
Khổ hạnh ai b́ Đức Thích Ca,
Chim hót trên vai, sương phủ áo,
Hươu kề dưới gối, tuyết đơm hoa.
Suy cơ tạo hóa, hồn mê mẩn,
Thấu lẽ huyền vi, trí sáng ḷa.
Hỏi thử đâu tường chơn lư ấy,
Bên bờ sông giác, chẳng riêng ta.
BẠCH LIÊN
Cảm Thán
V́ đạo ta ôm một mối sầu,
Miêng miêng biển khổ biết là đâu ?
Tức Tâm là Phật, Tâm không thấy,
Tức Phật là Tâm, Phật luống cầu.
Thừa pháp nặng nề khôn dễ gánh,
Uyên chơn lỏng lẻo khó ḷng cầu.
Đờn tâm dám hỏi ai hay khảy,
Xin khảy cho nghe một bản đầu.
Một cô Diệu ở Chợ Lớn
Hoạ bài của một Cô Diệu
Thuyền giác đưa qua khỏi biển sầu,
Giúp đời Cực Lạc há rằng đâu ?
Mở đường trí huệ xây nên nhịp,
Dựa bến trầm luân bắc lấy cầu.
Thấu rơ Chân Như tầm đặng mối,
Lại nhờ Thiền định kết nên cầu.
Dồi trau tư tưởng, ǵn lời nói,
Trong sạch rèn tâm, tập bước đầu.
BẠCH LIÊN
Họa bài Cảm thán
I
Nguồn đạo vốn hay lấp mạch sầu,
Chơn Như điểm dấu khắp đâu đâu.
Trên thang Bát chánh, Tâm là Phật,
Dưới hố thất t́nh, Phật khó cầu.
Minh cảnh phi đài có ǵ nặng,
Bồ đề vô thọ lấy chi cầu.
Luôn luôn khúc nhạc thần uyên chuyển,
Có đủ chi nghe một bản đầu.
PHIÊU NHIÊN
II
Cửa Phật từ đây gởi hận sầu,
Bể trần xa lánh khổ c̣n đâu ?
Chiều mai dưa muối ḷng không nệ,
Hôm sớm đèn nhang dạ vẫn cầu.
Cảnh tục sắc không nào nhớ tiếc,
Non Bồng không sắc há nguôi cầu.
Vô vi Thích Đạo ai người mến,
Có mến thành tâm nhẹ bước cầu.
ĐÁT TÂM
III
Hành đạo v́ sao buộc mối sầu ?
C̣n gươm trí tuệ cất dành đâu ?
Thành tâm niệm Phật tâm đừng loạn,
Tác Phật do Tâm, Phật khỏi cầu.
Đă hiệp xác thân nào luyến tiếc,
Hoại không vật chất, chớ mong cầu.
Bồ đề kiên cố, hồng trần đoạn,
An phận sa ni vững bước đầu.
THƯỢNG ĐỨC
Ghẹo cô sư (cổ thi)
Nhân bước nhàn du tới cửa chiền
Hỏi người qui Phật, độ bao niên ?
Tóc tơ sao nỡ hoài đưa kéo,
Má phấn can chi nỡ phụ duyên ?
Chín kiếp những mong ngồi bệ ngọc,
Mười đời để được ngự ṭa sen.
Thôi th́ nghĩ lại Châu Trần xứng,
Giải quách cà sa nối bút nghiêng.
Họa
Đem thân Tứ đại gởi nhà chiền,
Dứt trái oan vừa được ít niên.
Nhận rơ cuộc đời toàn giả tạm,
Ham chi sự thế tạo nhân duyên.
Chỉ lo giải thoát muôn loài vật,
Nào phải mong ngồi chín phẩm sen.
Bể ái ch́m, trôi, thương lắm kẻ,
Sống say, chết ngủ, ngửa rồi nghiêng.
SƯƠNG
HOÀNG LIÊN
Gởi bạn S. B.
I
Làng Tiên chờ đợi bạn tâm giao,
Vượt bể trần ai đến động Đào.
Có thú vị rồi thêm thú vị,
Cho thanh cao mới được thanh cao.
Lộ vàng bước tới soi người trước,
Kiều ngọc qua rồi dắt kẻ sau.
Hoa cỏ non Bồng, xuân nhuận sắc,
Trăng soi cảnh tịnh rạng làu làu.
II
Sẵn bạn Đào Nguyên chỉ dẫn đường,
Lo chi cuộc thế mấy tang thương !
Mở ḷng Bác ái yêu muôn vật,
Đem đạo Từ bi bủa bốn phương.
Biển khổ mênh mông c̣n có đáy,
Thuyền sen Bát Nhă vẫn không lườn.
Giúp đời chớ quản lời phi thị.
Trên có cao dày đứng chủ trương.
BẠCH LIÊN
Phù Dung
Đêm tàn ngày nở phận phù dung,
Chuyển kiếp xây vần luật Hóa công.
Sớm hứng sương trong, phơi sắc sắc trắng,
Chiều theo ráng đỏ ửng màu hồng.
Xa phường ong bướm, hương ngào ngạt,
Lánh nợ trần ai, nguyệt lạnh lùng.
Thoát tục chẳng phân đời phải quấy,
Yêu hoa ai có biết cho cùng !
BẠCH LIÊN
Vịnh sen
Sẵn hương nhuần đượm chẳng đua tranh,
Ẩn nấp trong đầm hứng gió thanh.
Hạ lại, cành xoè che thủy tộc,
Thu sang, nhụy ngưỡng gội ân lành.
Đông tàn, đành để gương lưu giống,
Xuân đến, mựa lo ngó găy cành.
Ví bảng Thần tiên chưa dám sánh,
Đ́nh hồ thế cũng đă từng sang.
BẠCH LIÊN
Tây Phương
Tây Phương
nghe
nói những trông mong
Bến giác thuyền từ đây vốn không
Ai biết Tây Phương là cảnh đó
Đèn linh một ngọn chiếu trong ḷng
Bạch Liên (1952)
Tu Tâm
Tám đường năm cấm Phật phân rành
Dưỡng tánh tu tâm rán tập tành
Đến
hội Bàn Đào nên qủa vị
Mau đem thuyền giác độ nhơn sinh
Bạch Liên (1952)
Khuyến tu
Ở giữa trần ai chớ nhiễm trần.
Xem kinh dồi trí luyện tâm thần,
Ra công tu đức trau ḿnh trước,
Đuốc huệ sau nầy rọi thế nhân.
VƯƠNG CHÂU
Hồn nghệ sĩ
Hồn nghệ sĩ là hồn chung vạn vật,
Chẳng cho ai mà cũng chẳng riêng ai,
Như cánh chim bay bổng chín từng mây,
Thu vơ trụ trong tia ḷng khép lại.
Không ích kỷ mà đầy t́nh nhơn ái,
Không say mê sóng sắc, nét ảo huyền,
Không mơ hồ trong giấc mộng du tiên,
Mà thực tế, Dâng Hoa (1) cho thế hệ.
Muôn vẻ đẹp của Nghi H́nh (2) Bản thể,
Được phô lên trong khúc nhạc dịu ḥa,
Được đưa vào trong cử chỉ vị tha,
Của phàm ngă đang quay về Chơn ngă.
Nhà nghệ sĩ dưới mưa thu tầm tả,
Lau vết thương cho nhơn loại ngàn phương,
Cánh hoa mai ủ dột dựa bên đường,
Cũng thu được chút t́nh nhà nghệ sĩ.
Trong oán hận, trong cảnh t́nh thô bỉ,
Của người đời đang xâu xé lẫn nhau,
Của chiến tranh đang đoạn nghĩa đạo bào,
Nhà nghệ sĩ ca lên t́nh Huynh Đệ.
Tiếng ca ấy rền vang trong bốn bể,
Suốt muôn đời c̣n thoảng một mùi hương,
Như bóng trăng soi rơ giữa đêm trường,
Cảnh cô quạnh bổng trở thành tươi sáng !
V́ những nết u buồn không chánh đáng,
Với ḷng tham, kém vẻ đẹp dịu dàng,
Sẽ hao ṃn, tan ră với thời gian,
Theo Định luật của con đàng Tiến hóa.
Dưới ánh nắng sườn non chen hoa lá,
Giữa ḷng người, nào bạn với nào thù,
Nhà nghệ sĩ đều hợp chung hai ngả,
Nụ cười xinh làm tan hận ngh́n thu.
Nhờ ơn Tạo đúc tâm hồn ưu tú,
Hoa miên trường rải măi nét xuân tươi …
Cho kiếp nhơn sinh, vui vẻ tươi cười,
Quên đau khổ trong ngục tù man dại.
Hoa không rụng, thời gian không thể hái,
Hương nồng bay, thâm thúy khắp mọi nơi,
Cho Linh Đăng (3) càng rạng vẻ tuyệt vời,
Hồn nghệ sĩ biến ra nguồn cảm hứng…
Làm thang ngọc nối Trời cùng sinh chúng,
Trong cung đàn của khúc nhạc vô biên…
NGUYỂN THỊ HAI
(1)
Dâng Hoa : dâng sự Mỹ lệ
(2)
Nghi H́nh : h́nh kiểu mẫu, tức là h́nh hoàn thiện đă có sẵn trong tư
tưởng của
Đức Thượng Đế. Ngài muốn cho mọi người trở thành cái Nghi
H́nh đó
(3) Linh Đăng : ngọn đèn linh, là Chơn Ngă con người.
HOME NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 QUEST MAGAZINES
Bản quyền Copyright @
www.thongthienhoc.com 2001
Mọi bản sao hay trích dẫn kính xin quí vị đề rơ nơi xuất xứ chân thành cám
ơn.
Xin giữ nguyên bản. Mọi sự liên hệ xin liện lạc e-mail sau:
nhusee@yahoo.com