| 
			 | 
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS
| 
			 | Tưởng Nhớ Bà Radha Burnier Pablo Sender 
			Tạp chí Nhà thông thiên học, tháng 10-tháng 11 năm 2014 Bản dịch www.thongthienhoc.com | 
			 | 
Tưởng Nhớ Bà Radha Burnier
			Lần đầu tiên tôi gặp Radha Burnier ở Argentina trong chuyến thuyết 
			tŕnh của bà vào năm 2001 và sau đó là một lần nữa vào năm 2004 
			trong hoàn cảnh tương tự. Sau đó, tôi có cơ hội sống và làm việc tại 
			Adyar gần hai năm và trải nghiệm tiếp cận cách bà làm việc không mệt 
			mỏi như thế nào của một vị Hội Trưởng Hội Thông Thiên Học Quốc tế.
			Mặc dù sự quen biết cá nhân của tôi với bà Radhaji không lâu, nhưng 
			bà đă có một ảnh hưởng quan trọng trong đời sống tinh thần và đời 
			sống Thông Thiên Hoc của tôi. Những lời dạy của bà vừa là ngọn hải 
			đăng vừa là nguồn cảm hứng. Khi nh́n lại, tôi có thể h́nh dung một 
			cách sống động những khoảng thời gian mà những bài viết, lời nói 
			hoặc hành động của bà đă ảnh hưởng đến hướng hành tŕnh của tôi. V́ 
			đây là chuyện quen biết cá nhân tôi với bà Radhaji nên tất nhiên tôi 
			sẽ phải đề cập đến cuộc đời ḿnh để cung cấp bối cảnh lúc đó, và v́ 
			lẽ đó, tôi mong độc giả thông cảm.
			Không lâu khi tôi gia nhập Hội TTH, tôi đă tṛ chuyện với một hội 
			viên, trong đó anh ấy nói với tôi về bà Radhaji và những lời dạy của 
			bà. Không biết nhiều về các bài viết của bà, đây là lần đầu tiên tôi 
			tiếp xúc với những ư tưởng của bà. Trong cuộc tṛ chuyện của chúng 
			tôi, tôi đă t́m thấy nhiều điểm thú vị để suy nghĩ nhưng có một điểm 
			đặc biệt sẽ thay đổi hướng tiếp cận của tôi đối với công việc tinh 
			thần. Lúc đó tôi đang học đại học và thái độ của tôi đối với Thông 
			Thiên Học chủ yếu mang tính trí thức. Nhưng sau đó, hội viên này nói 
			với tôi rằng, theo bà Radhaji, sự thay đổi cơ bản mà chúng ta phải 
			tạo ra cho chính ḿnh không nằm ở mức độ kiến thức nhiều thế nào, 
			mà nằm ở mức độ nhận thức. Tôi vẫn nhớ ảnh hưởng mà khái niệm này đă 
			tạo ra cách suy nghĩ của tôi. Ư tưởng cho rằng vấn đề của nhân loại 
			chủ yếu không phải là chúng ta biết nhiều hay ít mà là cách chúng ta 
			nhận thức về sự sống và chính ḿnh nó (ư tưởng này) hàm chứa một bầu 
			không khí vừa bí ẩn vừa sâu sắc khó có thể thấu hiểu hết được. Tôi 
			bị hấp dẫn bởi điều này, và bắt đầu khảo sát tỉ mỉ các bài viết của 
			bà. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng kiến thức, ngay cả kiến thức 
			Thông Thiên Học, tự nó không phải là cứu cánh, mà là phương tiện để 
			đạt được một điều ǵ đó có tính cơ bản nhiều hơn thôi. Chính nhờ 
			những bài viết của bà mà lần đầu tiên tôi nhận ra rằng chừng nào 
			nhận thức của tôi vẫn c̣n trong phạm vi của tâm trí chia rẽ, th́ tôi 
			sẽ bị mắc kẹt trong một thực tại phân mảnh, bất kể kiến thức tôi có 
			thể tích lũy được bao nhiêu. Từ thời điểm đó, trọng tâm của tôi 
			chuyển sang học cách vượt qua rào cản tâm lư này.
			Vài năm sau cuộc tṛ chuyện này, cuối cùng tôi đă có cơ hội gặp bà 
			Radhaji. Đây là trong chuyến thăm của bà đến Argentina. Đến lúc này 
			tôi đă rất quen thuộc với những lời dạy của bà. Tôi đă tham dự tất 
			cả các buổi nói chuyện của bà trong nước và rất được truyền cảm hứng 
			bởi sự hiện diện của bà. Ngoài ra, v́ tôi là thành viên của Hội đồng 
			Quốc gia của hội TTH Argentina, nên tôi có thể tham gia một số cuộc 
			nói chuyện riêng với bà, trong đó chúng tôi đă thảo luận về các chủ 
			đề liên quan đến việc điều hành và quản lư hội TTH ở xứ chúng tôi.
			Một trong những bài giảng của bà dành cho các thành viên hội TTH, 
			tôi đă nhận ra một điều quan trọng. Trong phần tŕnh bày của ḿnh, 
			bà đă đề cập đến tầm quan trọng của việc quan sát tâm trí của chúng 
			ta như J. Krishnamurti đă dạy, nghĩa là với một nhận thức im lặng, 
			không phán xét hay thao túng/ bóp méo nội dung tâm thức chúng ta. 
			Tôi đă khám phá thực hành này và tôi đă nhận thấy rằng nó dường như 
			mâu thuẫn với kỹ thuật pratipaksha bhavana của Patanjali được mô tả 
			trong Yoga Sutra II.33: "Khi bị quấy rầy bởi những suy nghĩ tiêu 
			cực, người ta nên nghĩ về điều ngược lại." Vào cuối cuộc nói chuyện 
			của bà, tôi đă hỏi bà làm thế nào để dung ḥa hai phương pháp này. 
			Khi biết về mối quan hệ thân thiết của bà Radhaji với Krishnamurti, 
			tôi đoán bà  ủng hộ việc 
			quan sát im lặng. Tuy nhiên, câu trả lời của bà là hai lối thực hành 
			không thực sự mâu thuẫn với nhau. Rằng đôi khi trạng thái nhận thức 
			thụ động là cách tiếp cận tốt nhất, nhưng trong những trường hợp 
			khác, có thể phù hợp hơn khi áp dụng phương pháp tích cực hơn của 
			Patanjali. Bà nói rằng mỗi người trong chúng ta phải khám phá ra kỹ 
			thuật nào phù hợp vào từng thời điểm nhất định. Câu trả lời này đă 
			dạy tôi một nguyên tắc rất quan trọng. Tôi đă thấy tâm trí khái niệm 
			có xu hướng tiếp nhận mọi thứ theo cách chia rẽ và loại trừ này như 
			thế nào - nếu "A" đúng, th́ "B" sai. Nhưng đời sống tinh thần năng 
			động hơn nhiều so với những ǵ chúng ta thường nghĩ, và không thể 
			được đặt trong những ngăn kín của những quy tắc cứng nhắc. Điều này 
			cũng khiến tôi nhận ra rằng chúng ta phải có thái độ thử nghiệm, thử 
			các cách tiếp cận khác nhau mà không có thành kiến và xem điều ǵ 
			thực sự hiệu quả và khi nào.
			Một điểm nổi bật khác của chuyến thăm đó là bữa trưa mà chúng tôi đă 
			sắp xếp cho bà với khoảng 20 đại diện của Nhóm Thanh niên Thông 
			Thiên Học từ các thành phố khác nhau trên khắp nước. Tôi nhớ một sự 
			kiện thú vị đă xảy ra vào sáng hôm đó, mà tôi nghĩ rằng nó mô tả một 
			đặc điểm nổi bật trong tính cách của bà. Bữa ăn trưa sẽ diễn ra 
			trong ṭa nhà hội TTH. Để chào đón bà đúng cách, chúng tôi đă dùng 
			đến kiến thức tiếng Phạn rất hạn chế mà một vài người trong chúng 
			tôi biết và viết bằng phấn lên bảng đen bằng chữ devanagari "Namaste 
			Radhaji". Ḍng chữ viết tay đẹp và có viền màu. Ngay khi Radhaji 
			bước vào pḥng, bà nh́n thấy lời chào, đi về phía bảng đen, và trước 
			sự ngạc nhiên của chúng tôi, bà lấy một mẩu phấn trắng và gạch bỏ từ 
			"Radhaji" bằng một chữ X lớn. Sau đó, bà quay lại và bắt đầu giải 
			thích rằng chúng tôi đă viết sai từ này với hai chữ "a" ngắn, tiếp 
			tục mô phỏng lại từ đó sẽ phát âm như thế nào trong trường hợp này. 
			Sau đó, bà đă viết nó một cách chính xác, bằng nét chữ devanagari 
			khá ngoằn ngoèo và chỉ cho chúng tôi sự khác biệt. Bản vẽ nghệ thuật 
			của chúng tôi đă được san bằng một cái chạm uyên bác chân phương. Bà 
			hầu như chẳng để ư rằng chúng tôi có ư định bày tỏ ḷng kính trọng 
			với bà  bằng lời chào 
			trang trí công phu. Điều mà bà đánh giá cao là nỗ lực học tiếng Phạn 
			của chúng tôi và không ngần ngại hỗ trợ chúng tôi theo hướng này.
			Cũng trong dịp này, tôi đă nhân cơ hội (này) để hỏi về mối quan tâm 
			của tôi và một nhóm hội viên vào thời điểm đó. Chúng tôi cảm thấy 
			công việc TTH ở đất nước chúng tôi cần có một số thay đổi. Theo quan 
			điểm của chúng tôi, chúng tôi đă làm tốt công việc nghiên cứu những 
			giáo lư cốt lơi của TTH nhưng chúng tôi đă không nhấn mạnh sự tương 
			thích thực hành của chúng. V́ điều này, hội TTH Argentina thường 
			được coi là một tổ chức khá trí thức. Mặc dù chúng tôi đă có ư tưởng 
			về phương hướng mà chúng tôi nên thực hiện để khắc phục t́nh h́nh, 
			nhưng chúng tôi không biết làm thế nào để không gây ra sự đối đầu và 
			xung đột với các thành viên khác, những người dường như không thấy 
			cần phải thay đổi. Sau khi tôi mô tả t́nh huống, Radhaji nói với 
			chúng tôi rằng chúng ta không nên cố gắng "ép buộc" người khác thay 
			đổi mà thay vào đó, nên sử dụng năng lượng của ḿnh để xây dựng một 
			điều ǵ đó mới phù hợp với viễn kiến/tầm nh́n của chúng ta. Bà nói 
			rằng nếu những ǵ chúng tôi đang làm có hạt giống của Chân lư, th́ 
			năng lượng sẽ đến và tiếp thêm sức sống cho nó. Điều này sau đó sẽ 
			phát triển và cuối cùng làm giảm ảnh hưởng của bất cứ điều ǵ không 
			c̣n là một phương pháp giá trị.
			Vào thời điểm đó, tôi có thể nhận ra tính đúng đắn của phương pháp 
			này như một lư tưởng, nhưng tôi không thấy (được) khuynh hướng được 
			thiết lập tốt và ảnh hưởng vượt trội (này) có thể thay đổi như thế 
			nào bằng phương pháp mang tính gián tiếp nhiều hơn này. Tuy nhiên, 
			tôi vẫn giữ điều này trong tâm trí khi cố gắng làm hết sức ḿnh để 
			đối phó với t́nh h́nh. Với thời gian, tôi nhận ra sự khôn ngoan sâu 
			sắc đằng sau những lời đó và nhận ra đó là lời khuyên thiết thực 
			không chỉ mang tính lư tưởng mà về lâu dài là cách hiệu quả nhất để 
			tiến hành.
			Bà Radhaji đến thăm Argentina một lần nữa vào năm 2004. Tôi là thành 
			viên trong nhóm tổ chức chuyến đi bà, điều này giúp tôi hiểu rơ hơn 
			về bà. Chúng tôi đă có một số cuộc tṛ chuyện b́nh thường nhưng rất 
			thú vị và tôi cũng quan sát phản ứng của bà trong một số t́nh huống 
			nhất định, tất cả đều khá sáng sủa.
			Một đặc điểm nổi bật trong tính cách của bà được nhiều người chú ư, 
			là cường độ thị giác của bà. Đôi mắt của bà mở to và nhiều khi chúng 
			có vẻ to hơn thực tế. Đối với tôi, đây là dấu hiệu bên ngoài của 
			trạng thái chú tâm bên trong. Tôi có thể chia sẻ một giai thoại nhỏ 
			liên quan đến điều này.
			Khi bà đến, hai hoặc ba người chúng tôi đang giải thích những sắp 
			xếp đă được thực hiện cho bà. Trong quá tŕnh giải thích của chúng 
			tôi, bà nh́n chúng tôi im lặng và chăm chú, nhưng không thể hiện bất 
			kỳ phản ứng cụ thể nào đối với những ǵ chúng tôi đang nói. Chúng 
			tôi nghĩ rằng bà có thể gặp khó khăn trong việc hiểu tiếng Anh của 
			chúng tôi, v́ vậy về cơ bản, chúng tôi tiếp tục lặp lại cùng một 
			thông tin theo một cách hơi khác. Vẫn không có phản hồi. Cuối cùng, 
			chúng tôi dừng lại và hỏi bà xem bà có hiểu không. Bà nói "Có" và 
			lặp lại hướng dẫn của chúng tôi một cách hoàn hảo. Hầu hết chúng ta 
			chỉ thể hiện thái độ chú ư cao độ khi chúng ta đang nỗ lực để hiểu 
			điều ǵ đó, và đây là điều mà chúng ta cho rằng đă xảy ra. Nhưng rơ 
			ràng đây là một trạng thái tự nhiên hơn với bà, thể hiện qua cách 
			lắng nghe lặng lẽ, không có những phản ứng máy móc mà chúng tôi 
			thường thể hiện trong các cuộc tṛ chuyện của ḿnh..
			Chuyến diễn thuyết của bà khá thành công. Buổi nói chuyện trước công 
			chúng được tổ chức tại hội trường của một trường đại học đă thu hút 
			400 người. Tất cả chúng tôi đều hài ḷng với kết quả và một người 
			trong chúng tôi hỏi liệu công việc có đáp ứng mong đợi của bà không. 
			Câu trả lời đơn giản của bà là: "Tôi không bao giờ có kỳ vọng." Cuối 
			cùng, tôi nhận ra rằng thái độ này rất quan trọng biết bao, không 
			chỉ đối với công việc Thông Thiên Học mà c̣n đối với con đường tinh 
			thần nói chung. Câu trả lời này thể hiện một trong những khía cạnh 
			của tính cách Radhaji mà tôi ngưỡng mộ. Bà có sự chính trực để luôn 
			nói ra sự thật khi bà nh́n thấy nó, mà không t́m cách tâng bốc hay 
			để được chấp nhận. Trên thực tế, đối với tôi, dường như hầu hết các 
			Nhà Thông Thiên Học trưởng thành về mặt tinh thần, từ HPB cho đến 
			Radhaji, đều chống lại sự tâng bốc và nhiều điều mà chúng ta cho là 
			"lịch sự", bởi v́ những hành động này nhiều khi chỉ là cách để nuôi 
			dưỡng cái tôi của nhau. Tôi nhớ có một lần bà Radhaji nói rằng chúng 
			ta không nên cảm ơn hay tán thưởng nhau trong công việc Thông Thiên 
			Học của chúng ta. Chúng ta làm công việc này v́ đó là sự phục vụ của 
			chúng ta đối với nhân loại và không nên mong đợi sự công nhận cá 
			nhân được đền đáp.
			Một khía cạnh khác trong tính cách của bà mà tôi quan sát được là sự 
			nhạy cảm của bà trong việc nhận ra Sự sống Duy nhất. Trong một buổi 
			nói chuyện của ḿnh, bà đă được hỏi chúng ta có thể làm ǵ để giúp 
			đỡ nhân loại. Câu trả lời của bà là nhân loại không phải là mối quan 
			tâm duy nhất của chúng ta là những Nhà Thông thiên học, mà chúng ta 
			nên nhận thức được toàn bộ sự tồn tại. Vài ngày sau, tôi thấy những 
			từ này không chỉ là một khái niệm triết học, mà c̣n là một thực tế 
			sống động đối với bà. Một hôm, sau bữa tối tại Trung tâm Thông thiên 
			học ở San Rafael, bà đi dạo. Ngay sau khi rời pḥng ăn, bà bắt gặp 
			ba con chó đi lạc từ các trang trại xung quanh Trung tâm. Tôi thấy 
			bà cúi xuống và tôi nghĩ bà có thể cần giúp đỡ để đuổi chúng đi. Tôi 
			đi về phía bà và bắt đầu đuổi lũ chó đi nhưng bà ngăn tôi lại và nói 
			"Không, không! Đừng làm thế. Chúng chỉ đói thôi." Đó là khi tôi nhận 
			thấy bà đang vuốt ve những con chó. Bà vẫn im lặng nh́n chúng với vẻ 
			tŕu mến rồi bảo tôi đi lấy ít bánh ḿ. Bà đứng đó với nụ cười của 
			một đứa trẻ thích thú khi nh́n chúng ăn. Sau đó, bà nhận xét: "Hăy 
			nh́n chúng hạnh phúc như thế nào bây giờ khi chúng đă ăn. Thật khó 
			khăn cho chúng khi thấy mọi người ăn trong khi chúng đói." Mối quan 
			tâm của bà sau đó chuyển qua điều ǵ sẽ xảy ra cho chúng 
			khi hoạt động tại Trung tâm kết thúc và mọi người rời đi. Có 
			lẽ người ta có thể nghĩ rằng đây sẽ là thái độ chung của những người 
			yêu thú cưng, nhưng toàn bộ sự kiện được bao trùm bởi một cảm giác 
			khác; không phải là t́nh yêu cá nhân dành cho vật nuôi mà là sự công 
			nhận và tôn trọng sự sống toàn thể, đại đồng trong các biểu hiện 
			khác nhau của nó.
			 (Thú 
			vật là loài tiến hóa thấp, nh́n như thế là sự tương quan ngoại giới, 
			kết nối ngoại giới, tận cùng của nó là một t́nh yêu thương thú vật, 
			mang tính cá nhân.  
			Mục đích tối thượng của TTH là kết nối nội giới. Tất cả đều là một. 
			Tận cùng của nó là một t́nh yêu thương thú vật theo chiều bên trong 
			là t́nh yêu đại đồng.
			Cái ǵ của Cesar trả về cho Cesar. Cái ǵ của Thiên Chúa trả về cho 
			Thiên Chúa. Ngoại giới thuộc về cá nhân, nội giới thuộc về đại đồng. 
			LND)
			Tại Trung tâm có một số áo thun có biểu tượng TTH mà Đoàn Thanh niên 
			đă chuẩn bị để gây quỹ cho các hoạt động của Trung tâm. Khi nh́n 
			thấy chúng, bà nói rằng bà sẽ mua một chiếc cho người lái xe của bà 
			ở Adyar.  Vào cuối kỳ 
			nghỉ của bà, chúng tôi đă tặng bà một trong những chiếc áo thun như 
			một món quà, nhưng bà khăng khăng sẽ trả tiền cho nó. Chúng tôi nói 
			với bà rằng không cần thiết phải làm thế, đồng thời nói thêm rằng 
			chúng tôi cũng đă tặng một chiếc cho một diễn giả trước đó. Bà liền 
			trả lời "Đừng so sánh." Trong những bài nói chuyện và bài viết của 
			bà, Radhaji đă nhiều lần chỉ ra thói quen so sánh của tâm trí có sức 
			tàn phá như thế nào. Nhưng điều gây ấn tượng với tôi là thấy cách bà 
			phản ứng theo cách này một cách tự nhiên ngay cả trong những điều 
			rất nhỏ, dường như không mấy quan trọng. Khi một tâm trí được thiết 
			lập trong một trạng thái nào đó, nó sẽ tự nhiên thể hiện chính nó 
			theo cách đó.
			Năm 2005 tôi có cơ hội sống và làm việc tại Adyar. Vài ngày sau khi 
			đến, tôi gặp bà Radhaji tại văn pḥng của bà và bà hỏi tôi muốn làm 
			việc ở đâu. Tôi biết không có ai ở Tàng Thư nên tôi nói với bà rằng 
			tôi có thể làm việc ở đó. Tàng thư ở tầng bên dưới văn pḥng của bà, 
			và đôi khi công việc của tôi yêu cầu tôi đưa ra một số quyết định 
			cần ư kiến của bà. V́ vậy, trong thời gian ở đây, tôi đă có nhiều cơ 
			hội để nói chuyện với bà.
			Một trong những cuộc nói chuyện này, bà 
			Radhaji đă đề cập đến sự tồn tại của một số tài liệu riêng hỗ 
			trợ cho lập trường của một trong những nhà lănh đạo Thông Thiên Học 
			của chúng ta trong một cuộc tranh căi nổi tiếng. Tôi hỏi bà liệu 
			chúng ta có nên xuất bản một cuốn sách với thông tin mới này không 
			nhưng bà từ chối. Bà nói rằng đây không phải là một ư tưởng hay từ 
			quan điểm bí truyền hơn. Một cuốn sách như vậy sẽ chỉ khơi dậy những 
			cảm xúc mạnh mẽ mà một số người có thể đă có sẵn về điều này, nó sẽ 
			kích thích những phản ứng và tranh luận phản kháng, và kết quả của 
			tất cả những điều này sẽ là làm ô nhiễm thêm bầu không khí tinh 
			thần. Bà nói rằng một nhà Thông thiên học chân chính làm việc một 
			cách vô tư v́ lợi ích của nhân loại và không lo lắng về các cuộc tấn 
			công cá nhân hoặc uy tín cá nhân. Bà nói thêm rằng, từ quan điểm 
			nghiệp quả, các cuộc tấn công cá nhân không thể cản trở công việc 
			theo bất kỳ cách nào nghiêm trọng hoặc lâu dài. Sự ứng đáp này của 
			bà  đối với tôi là một 
			cái gương về sự từ bỏ sâu sắc của bà trong công việc Thông thiên 
			học.
			Bà có một ḷng tôn kính sâu sắc và thầm lặng đối với các Chân Sư 
			Minh triết. Sau một buổi nói chuyện của bà về các Ngài, tôi đă đề 
			cập rằng đôi khi sự hiểu biết không hoàn hảo của riêng chúng ta có 
			thể tạo ra cảm giác rằng các Chân sư ở xa, ngoài tầm với của chúng 
			ta. Câu trả lời của bà rất rơ ràng - "Các bậc Chân Sư không bao giờ 
			ở xa". Và chắc chắn, khi liên quan đến Radhaji trong các vấn đề 
			Thông thiên học, sự hiện diện của các Ngài 
			cảm thấy gần gũi hơn nhiều.
			Tôi ở lại Adyar cho đến tháng 10 năm 2006, và trong thời gian này 
			tôi có cơ hội liên hệ với bà Radhaji cả trong môi trường làm việc và 
			ở mức độ cá nhân hơn. Bà luôn tốt bụng nhưng thẳng thắn, không xu 
			nịnh hay trịch thượng. Bà là một người rất chân phương nhưng có tài 
			hài hước. Cách sống của bà Radhaji cho thấy sự hiểu biết và nhận 
			thức sâu sắc về nhiều điều mà bà đă nói và viết. Mặc dù, tất nhiên, 
			tôi không giữ quan điểm rằng bà không có sai sót - và bà là ai? - bà 
			là một người thể hiện nhiều lư tưởng TTH
			Với việc bà rời khỏi cơi này, tổ chức của chúng ta đă mất đi một nhà 
			lănh đạo không dễ thay thế. Có lẽ sự tôn kính tốt nhất mà những 
			người đánh giá cao bà Radhaji và công việc của bà có thể dành cho bà 
			là bước đi trên con đường tinh thần một cách nghiêm túc như bà đă 
			làm, và nỗ lực hiện thực hóa tầm nh́n của bà đối với Hội Thông thiên 
			học.
			 Pablo 
			Sender
			Tạp chí Nhà thông thiên học, tháng 10-tháng 11 năm 2014
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS