|
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS
|
Tạp chí Theosophist số 144, tháng 5
năm 2023.
Trích Dẫn Về Chiến Tranh của J. KRISHNAMURTI
|
|
Trích Dẫn Về Chiến Tranh của J. KRISHNAMURTI
J. Krishnamurti: Chiến tranh là sự phóng chiếu đẫm máu và bi thảm trong cuộc
sống hàng ngày của chúng ta, không phải vậy sao?
Chiến tranh chỉ là một biểu hiện bên ngoài của trạng thái bên trong của
chúng ta, một sự mở rộng hành động hàng ngày của chúng ta. Nó bi thảm hơn,
đẫm máu hơn, tàn phá hơn, nhưng nó là kết quả tập thể của những hoạt động cá
nhân của chúng ta. V́ vậy, bạn và tôi phải chịu trách nhiệm về chiến tranh
và chúng ta có thể làm ǵ để ngăn chặn nó? Rơ ràng là bạn và tôi không thể
ngăn chặn cuộc chiến sắp xảy ra, bởi v́ nó đă bắt đầu chuyển động rồi; nó đă
đang diễn ra rồi, mặc dù ở hiện tại chủ yếu về mức độ tâm lư. V́ nó đă đang
chuyển động nên không thể dừng lại được, các vấn đề quá nhiều, quá lớn và đă
được ủy nhiệm rồi. Nhưng bạn và tôi khi thấy ngôi nhà đang cháy, có thể hiểu
được nguyên nhân của vụ cháy đó, chúng ta có thể rời khỏi nơi đó và xây nhà
ở một nơi mới bằng những vật liệu khác không cháy, không tạo ra cuộc chiến
khác.
Đó là tất cả những ǵ chúng ta có thể làm. Bạn và tôi có thể thấy điều ǵ
tạo ra chiến tranh, và nếu chúng ta quan tâm đến việc chấm dứt chiến tranh,
th́ chúng ta có thể bắt đầu chuyển hóa chính ḿnh, chúng ta là những nguyên
nhân của chiến tranh.
Cách đây vài năm, trong thời kỳ chiến tranh, một phụ nữ Mỹ đă đến gặp tôi.
Bà ấy nói rằng bà đă mất con trai ở Ư và bà có một đứa con trai khác mười
sáu tuổi mà bà muốn cứu; v́ vậy chúng tôi đă nói chuyện về vấn đề này. Tôi
đề nghị với bà ấy rằng để cứu được con trai ḿnh bà phải thôi là người Mỹ;
bà phải ngừng tham lam, ngừng tích lũy của cải, ngừng t́m kiếm quyền lực,
thống trị, và phải đơn giản về mặt đạo đức, không chỉ đơn giản trong quần
áo, những thứ bên ngoài, mà c̣n đơn giản trong những suy nghĩ và cảm xúc của
bà, trong những mối quan hệ của bà. Bà ấy nói: "Thế th́ quá đáng. Ông đ̣i
hỏi quá nhiều. Tôi không thể làm được v́ hoàn cảnh quá sức chịu đựng khiến
tôi không thể thay đổi được." V́ thế bà phải chịu trách nhiệm về việc hủy
diệt con trai ḿnh.
Hoàn cảnh có thể được kiểm soát bởi chúng ta, bởi v́ chúng ta đă tạo ra hoàn
cảnh đó. Xă hội là sản phẩm của sự tương quan, các mối quan hệ, những sự
thay đổi của xă hội.
Chỉ dựa vào nền tảng pháp lư, vào sự
cưỡng bức, để chuyển đổi xă hội bên ngoài (,trong khi bên trong vẫn tiếp tục
tha hóa, trong khi bên trong vẫn tiếp tục t́m kiếm quyền lực, địa vị, sự
thống trị,) là phá hủy bên ngoài, dù rằng xă hội được xây dựng cẩn thận và
khoa học. Những ǵ bên trong luôn luôn đánh bại cái bên ngoài.
Điều ǵ gây ra chiến tranh, tôn giáo, chính trị hay kinh tế? Rơ ràng đó là
niềm tin, hoặc tin vào chủ nghĩa quốc gia, vào một lư tưởng, hay vào một
giáo điều đặc biệt. Nếu chúng ta không có niềm tin mà chỉ có thiện chí, t́nh
yêu thương và sự quan tâm giữa chúng ta th́ sẽ không có chiến tranh. Nhưng
chúng ta được nuôi dưỡng bởi những niềm tin, những ư tưởng, và những giáo
điều và v́ vậy chúng ta sinh ra bất măn. Cuộc khủng hoảng hiện nay có tính
chất khác thường và chúng ta, với tư cách là con người, hoặc phải theo đuổi
con đường xung đột liên miên và chiến tranh liên miên, chúng là kết quả của
hành động hàng ngày của chúng ta, hoặc trái lại thấy được nguyên nhân của
chiến tranh và quay lưng lại với chúng. Rơ ràng nguyên nhân gây ra chiến
tranh là sự ham muốn v́ quyền lực, địa vị, uy tín, tiền bạc; c̣n có căn bệnh
mang tên chủ nghĩa dân tộc, sùng bái lá cờ; và căn bệnh của tôn giáo có tổ
chức, sự tôn thờ một giáo điều. Tất cả những điều này là nguyên nhân của
chiến tranh; nếu bạn là một cá nhân thuộc vào bất kỳ tôn giáo có tổ chức
nào, nếu bạn tham lam quyền lực, nếu bạn ghen tị, bạn chắc chắn tạo ra một
xă hội mà sẽ dẫn đến sự hủy diệt. V́ một lần nữa nó phụ thuộc vào bạn chứ
không phải vào những người lănh đạo, không thuộc vào những người được gọi là
chính khách và tất cả những người như họ. Điều đó tùy thuộc vào bạn và tôi
nhưng dường như chúng ta không nhận ra điều đó. Nếu một khi chúng ta thực sự
cảm thấy có trách nhiệm với hành động của chính ḿnh th́ chúng ta có thể
chấm dứt tất cả những cuộc chiến tranh này, chấm dứt những đau khổ kinh
hoàng này nhanh lẹ biết bao!
Nhưng bạn thấy đó, chúng ta thờ ơ. Chúng ta có ba bữa một ngày, chúng ta có
công việc, chúng ta có tài khoản ngân hàng, dù lớn hay nhỏ, và chúng ta nói,
“V́ Chúa, đừng làm phiền chúng tôi, hăy để chúng tôi yên”. Càng ở tầng lớp
cao, chúng ta càng muốn an toàn, lâu bền, yên b́nh, chúng ta càng muốn được
ở một ḿnh, để duy tŕ mọi thứ cố định như chúng đang là; nhưng chúng không
thể được duy tŕ chúng như hiện tại, bởi v́ không có ǵ để duy tŕ. Mọi thứ
đang tan ră. Chúng ta không muốn đối mặt với những điều này; chúng ta không
muốn đối mặt với sự thật rằng bạn và tôi phải chịu trách nhiệm về chiến
tranh. Bạn và tôi có thể nói về ḥa b́nh, có những hội nghị, ngồi quanh một
cái bàn và thảo luận, nhưng phía bên trong, về tâm lư, chúng ta muốn quyền
lực, địa vị, chúng ta bị ràng buộc bởi những niềm tin, bởi những giáo điều,
mà chúng ta sẵn sàng chết và hủy diệt lẫn nhau. Bạn có nghĩ rằng những người
như vậy, bạn và tôi như thế, có thể có ḥa b́nh trên thế giới không? Muốn có
hoà b́nh th́ chúng ta phải hoà b́nh; sống ḥa b́nh có nghĩa là không tạo ra
sự đối kháng. Ḥa b́nh không phải là một lư tưởng. Đối với tôi, lư tưởng chỉ
là một phương tiện trốn tránh, một cách trốn tránh phải đối mặt với cái đang
là (what is), một sự mâu thuẫn trong cái đang là (what is). Một lư tưởng
ngăn cản hành động trực tiếp lên cái đang là (what is) mà chúng ta sẽ tŕnh
bày sau đây, trong một bài nói chuyện khác. Nhưng để có được ḥa b́nh, chúng
ta sẽ phải yêu thương, chúng ta sẽ phải bắt đầu, không phải để sống một cuộc
sống lư tưởng, mà phải nh́n mọi thứ y như là chúng và hành động theo chúng,
biến đổi chúng. Cho đến khi nào mỗi người trong chúng ta t́m kiếm sự an toàn
tâm lư, sự an toàn sinh lư mà chúng ta cần - như thức ăn, quần áo và nơi trú
ẩn – được hủy đi. Chúng ta đang t́m kiếm sự an toàn về tâm lư, nó vốn không
tồn tại; và chúng ta t́m kiếm nó, nếu chúng ta có thể, qua quyền lực, qua
địa vị, qua tước hiệu, tên tuổi – tất cả đều đang hủy diệt sự an toàn vật
chất. Đây là một sự thật hiển nhiên, nếu bạn nh́n vào nó.
Muốn mang lại ḥa b́nh trên thế giới, để chấm dứt mọi chiến tranh, phải có
một cuộc cách mạng bên trong cá nhân, trong bạn và tôi. Cuộc cách mạng kinh
tế mà không có cuộc cách mạng nội tâm này là vô nghĩa, bởi v́ nạn đói là kết
quả của sự điều chỉnh sai lầm các điều kiện kinh tế được tạo ra bởi các
trạng thái tâm lư của chúng ta như tham lam, đố kỵ, ác ư và sự sở hữu. Để
kết thúc đau khổ, đói khát, chiến tranh, phải có một cách mạng tâm lư và ít
người trong chúng ta sẵn ḷng đối diện điều đó. Chúng ta sẽ thảo luận về ḥa
b́nh, lập kế hoạch luật lệ, thành lập các liên minh mới, Liên Hợp Quốc, vân
vân và vân vân; nhưng chúng ta sẽ không giành được ḥa b́nh bởi v́ chúng ta
sẽ không từ bỏ địa vị, quyền hành, tiền bạc, tài sản, không từ bỏ cuộc sống
ngốc nghếch của ḿnh. Dựa vào người khác là hoàn toàn vô ích; những người
khác không thể mang lại cho chúng ta ḥa b́nh. Không có nhà lănh đạo nào,
không có chính phủ, không có quân đội, không có đất nước sẽ mang lại cho
chúng ta ḥa b́nh. Điều sẽ mang lại ḥa b́nh là sự
chuyển hóa nội giới mà sẽ dẫn đến hành động ở ngoại giới. Sự biến đổi
nội giới không phải là sự cô lập, không phải là sự rút lui khỏi hành động
phía bên ngoài. Trái lại, chỉ có thể có hành động đúng đắn khi có suy nghĩ
đúng đắn và không có suy nghĩ đúng đắn khi không có sự tự tri. Không tự biết
ḿnh th́ không có ḥa b́nh, không có b́nh an. (Chỉ có hướng vào nội giới mới
tự biết ḿnh. LND- Krishnamurti thường dùng what is, that is để diễn ta hăy
nh́n sự việc y như nó mà không thêm thắt bất cứ ư kiến nào cả cũng như không
qua lăng kính nào cả. LND)
Để kết thúc chiến tranh bên ngoài, bạn phải bắt đầu kết thúc chiến tranh bên
trong chính bạn. Một số bạn sẽ gật đầu và nói: "Tôi đồng ư", rồi đi ra ngoài
và làm giống hệt như những ǵ bạn đă làm trong mười hoặc hai mươi năm qua.
Sự đồng ư của bạn chỉ đơn thuần là bằng mồm, bằng lời và không có ư nghĩa
ǵ, v́ những đau khổ và chiến tranh trên thế giới sẽ không thể chấm dứt được
bởi sự đồng ư cẩu thả của bạn. Chúng sẽ chỉ dừng lại khi bạn nhận ra mối
nguy hiểm, khi bạn nhận ra trách nhiệm của ḿnh, khi bạn không giao việc đó
cho người khác. Nếu bạn nhận ra sự đau khổ, nếu bạn thấy sự cấp bách của
hành động ngay lập tức và không tŕ hoăn, th́ bạn sẽ tự chuyển hóa chính
ḿnh; ḥa b́nh sẽ chỉ đến khi chính bạn bạn có ḥa b́nh, khi bản thân bạn
ḥa b́nh với người hàng xóm.
Bangalore, 11 July 1948 Second Public Talk
Questioner: Why do men fight?
(1964, 1970 reprint), p. 32
Người hỏi: Tại sao con người đánh nhau?
J. Krishnamurti: Tại sao những những đứa trẻ đánh nhau? Đôi khi bạn đánh nhau với anh em bạn, hoặc những đứa trẻ khác ở đây, phải không? Tại sao? Bạn tranh giành một món đồ chơi. Có lẽ một cậu bé khác đă lấy quả bóng hoặc cuốn sách của bạn, và v́ vậy bạn đánh nhau. Người lớn đánh nhau cũng v́ lư do chính xác như vậy, chỉ có điều đồ chơi của họ là địa vị, của cải và quyền lực. Nếu bạn muốn quyền lực và tôi cũng muốn quyền lực, chúng ta đánh nhau, và đó là lư do tại sao các quốc gia đi đến chiến tranh. Nó đơn giản như vậy; chỉ có những triết gia, những chính trị gia, và những người tạm gọi là tôn giáo mới làm phức tạp nó. Bạn biết đấy, đó là một nghệ thuật tuyệt vời để có được kiến thức và kinh nghiệm dồi dào để biết được sự phong phú của cuộc sống, vẻ đẹp của sự hiện hữu, những cuộc đấu tranh, những đau khổ, những tiếng cười, những giọt nước mắt nhưng vẫn giữ cho tâm trí bạn thật đơn giản; và bạn chỉ có thể có một tâm trí đơn giản khi bạn biết yêu thương.
Think on TheseThings
( 1964, 1970 reprint), tr. 32
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS