|
HOME TÌM HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN HÌNH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS
|
Sự Tiến Hóa Tinh Thần Tim Boyd Hội
trưởng hội TTH thế giới |
|
Sự Tiến Hóa Tinh thần
Tim Boyd Hội trưởng hội TTH thế giới
Trong truyền thống Thông Thiên Học có một số ý tưởng cốt lõi. Bà
Blavatsky, người thành lập chính của Hội TTH, nói về ba Mệnh đề Cơ
Bản mà chúng ta được khuyến khích, ít nhất là một phần, nắm hiểu và
sau đó cố gắng sống với nó. Những Mệnh đề này giải quyết các ý tưởng
về Cái tuyệt đối, tính phổ quát của các Cuộc tuần hoàn và cuộc hành
hương cần thiết của Linh hồn.
Ngoài ra, còn có các khái niệm cốt lõi khác mà chúng ta cần làm quen
với chúng. Trong số đó có những ý tưởng về Sự Hợp Nhất của tất cả sự
sống, bản chất đa chiều của vũ trụ và chính chúng ta, ý tưởng rằng
mỗi chúng ta chịu trách nhiệm về những lựa chọn của mình và về hướng
tâm thức của chúng ta. Tất cả những tư tưởng này đều là tư tưởng
không thể thiếu đối với truyền thống Minh Triết Cổ Truyền.
Ngoài ra, cũng còn có ý tưởng về sự tiến hóa, sự tiến hóa tinh thần,
khác với ý tưởng của Darwin. Ngay từ đầu trong cuốn sách nhỏ Dưới
Chân Thầy của ông Krishnamurti, tác giả trẻ đã phân biệt rằng “trên
thế gian chỉ có hai hạng người”. Ông không xem xét nó theo quốc
tịch, giới tính hoặc nhiều thứ mà chúng ta có xu hướng coi là quan
trọng. Hai hạng người ông xác định là
những người hiểu biết và những người không hiểu biết. Tầm quan trọng
của nhận xét này nằm ở bản chất của kiến thức phân biệt hai nhóm
này. Ông mô tả rằng nó (kiến thức này) là kiến thức về "sự tiến
hóa", ông cho rằng chúng ta đang tiến hóa, và có khả năng tham gia
một cách có ý thức vào quá trình khai mở này,
Krishnamurti không nói về sự tiến hóa của những hình thể/sắc tướng.
Sự chọn lựa tự nhiên là phương tiện thúc đẩy sự tiến hóa hình thể;
chỉ những người sinh vật phù hợp nhất mới được lựa chọn bởi
các quá trình của Tự nhiên để tồn tại và chỉ những người sinh
vật khỏe mạnh nhất trong số họ chúng mới tiếp tục phát triển
giống loài. Đó là một quá trình định hướng bởi hình thể, không liên
quan đến sự phát triển của tâm thức. Nó trung tính theo nghĩa
là nó không có mục đích hoặc phương hướng cụ thể.
Đối với những người tìm thấy rằng giá trị theo truyền thống Minh
Triết Cổ Truyền, thì sự tiến hóa của các hình thể không bị phủ nhận,
nhưng trọng tâm chính là sự tiến hóa của tâm thức. “Tiến hóa” là một
từ thích hợp cho quá trình chúng ta trải qua. Gốc của nó xuất phát
từ tiếng Latin, có nghĩa là "mở" hoặc "mở ra". Vào thời mà các văn
bản được viết trên các cuộn giấy, chỉ khi chúng được mở ra, người ta
mới có thể đọc được văn bản vốn hiện diện đầy đủ nhưng đã bị ẩn giấu
trước đó.
Theo quan điểm của sự tiến hóa này (tiến hóa tinh thần) là sự khai
mở, hoặc mở ra, của một khuôn mẫu ẩn tàng đã có sẵn rồi, hiện hữu
rồi. Nó giống như một hạt giống, trong đó cây, hoa và quả được chứa
trong hạt vật chất nhỏ bé đó, nhưng chúng ta không thể nhìn thấy nó,
bởi vì có một quá trình liên quan đến việc lộ diện nó. Trái
ngược với sự tiến hóa của các hình thể, sự tiến hóa tinh thần
có một phương hướng. Đó là một chuyển động trong tâm thức từ sự phân
mảnh hướng đến sự hợp nhất; từ phần tử bị cô lập, hoặc từ
hướng biệt ngã, chúng được hợp nhất với một tâm thức toàn thể và đại
đồng.
Gốc rễ của cảm giác phân mảnh này là gì? Giống như một hòn đá là một
phần của một ngọn núi, một mảnh là một phần
của một thứ khác, có tất cả các phẩm chất từ cội nguồn của
nó, nhưng trong sự giới hạn. Chúng ta bị điều kiện phân mảnh thành
những biệt ngã. Sự tập trung duy nhất của chúng ta vào cá nhân là
nhân tố khiến chúng ta mù quáng trước một quá trình sâu sắc hơn. Khi
có một số hiểu biết về
sự phát triển này, chúng ta thấy rằng công việc của chúng ta ở trong
lĩnh vực cá nhân này, về khuynh hướng cô lập những nhu cầu, ham muốn
và suy nghĩ của nó. Nếu chúng ta muốn khai mở khía cạnh tinh thần
hoặc tâm thức, thì trách nhiệm của chúng ta là đưa ra một điều gì đó
để chuyển quá trình sang một hướng khác.
Ở trạng thái bị phân mảnh, chia cắt, người ta nói rằng người ta
không thể nhìn thấy rừng vì các cây. Điều này là do chúng ta quá bị
khóa chặt vào cái cây duy nhất của cái ngã. Vì vậy, điều gì đã thu
hút sự chú ý của chúng ta một cách chắc chắn đến nỗi chúng ta không
thể nhìn thấy điều gì đó sâu sắc hơn, điều ấy luôn hiện hữu, nhưng
bằng cách nào đó lại vô hình đối với cách nhìn thông thường của
chúng ta?
Trong tuần vừa qua, tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị với một
người rất tích cực trong lĩnh vực công nghệ kỹ thuật số tiên tiến,
thứ đang thúc đẩy xã hội tại thời điểm này là sự kết hợp giữa trí
tuệ nhân tạo (AI) và năng lực hình ảnh. Đó là một cuộc trò chuyện
hấp dẫn bởi vì một khía cạnh trong cuộc thảo luận của chúng tôi là ý
tưởng về tâm thức đang phát triển.
Trọng tâm của anh ấy là khả năng công nghệ của chúng ta để nâng cao
hoặc tăng cường thực tế bình thường của chúng ta. Giống như chúng ta
nhìn mọi thứ qua đôi mắt của mình, giờ đây có khả năng nhìn nhiều
hơn, để tăng cường "thực tế" bằng các phương tiện kỹ thuật số. Vì
vậy, chúng ta có thể thêm thông tin, thêm nội dung trực quan, thậm
chí thêm các yếu tố xúc giác vào những gì chúng ta trải nghiệm như
thực tế bình thường của chúng ta. Một trong những điều mà khoa học
thần kinh đã chỉ ra sự kiện rằng cách chúng ta nhìn thế giới theo
thói quen là một phản ứng có điều kiện.
Có một mã hóa và mô hình nhất định của các kết nối điện trong não.
Hình ảnh thị giác được trải nghiệm dưới dạng các xung điện được gửi
đến não, sau đó được chuyển thành màu sắc và vật thể. Tại một thời
điểm nhất định, chúng ta đi đến một sự đồng thuận chung về thứ mà
tất cả chúng ta đang xem xét: màu xanh lá không phải màu đỏ, ô tô
không phải là cái hồ, hay con ngựa, v.v. Nó trở thành những gì chúng
ta chấp nhận như thực tế và chúng ta sống theo đó.
Sự thật đơn giản là khi chúng ta được sinh ra, cách hoạt động của
mắt, tất cả những hình ảnh mà chúng ta nhìn thấy đều bị đảo ngược,
cách ánh sáng đi qua đồng tử và chiếu vào võng mạc. Về cơ bản, lúc
đầu thế giới được nhìn lộn ngược. Bộ não điều chỉnh điều đó, và
chúng ta học cách thấy như chúng ta thấy bây giờ. Nhưng nó là một sự
điều chỉnh, một sự thay đổi, một sự gia tăng thực tại do bộ não tạo
ra.
Cách đây không lâu, trước khi tôi hoàn toàn chuyển qua đeo kính suốt
luôn, tôi đã thử đeo kính áp tròng, nhưng có một vấn đề, vì một mắt
nhìn hơi khác so với mắt kia. Bởi vậy, khi đặt cácthấu kính cùng
cường độ vào cả hai mắt, tôi có thể nhìn rõ ở khoảng cách xa, nhưng
tôi không thể đọc hoặc ngược lại đọc được mà nhìn xa không thấy.
Giải pháp: họ đặt một thấu kính có độ mạnh (như nhau) vào một mắt và
một thấu kính có độ mạnh khác vào mắt kia.
Khi chúng ta nhìn xa, bộ não bù đắp và dựa vào cách nhìn thế giới
bằng một mắt. Khi chúng ta đang đọc, nó bù lại và di chuyển về hướng
nhìn của mắt đọc. Vì vậy, chúng ta nhìn ở giữa cả hai nhìn xa và gần
một cách hoàn hảo mặc dù chúng ta đang nhìn qua những thấu kính rất
khác nhau. Bản thân bộ não là một thông dịch viên về những gì chúng
ta mô tả là thực tế. Trên đường đi, chúng ta đi đến đồng ý với nhau
về một số điều, và bất kỳ ai bước quá xa so với thỏa thuận đó đều có
vấn đề. Đây là vấn đề của các nhà thần bí và các vị thánh trên thế
giới. Họ nhìn thấy và mô tả một thực tại khác mà không phải ai cũng
chia sẻ được, vì vậy trong suốt lịch sử, nhiều người trong số họ đã
bị đóng đinh, bị thiêu sống hoặc bị gạt ra ngoài lề xã hội, bởi vì
chúng ta sẽ không tuân theo bất kỳ sự thay đổi nào trong niềm tin
chung của mình về điều gì là có thật.
Lập luận được đưa ra trong cuộc trò chuyện này là sự gia tăng kỹ
thuật số của thực tế không quá khác biệt so với những gì đã xảy ra
ngoài ý muốn.một cách vô ý thức với bộ não của chúng ta, và ông cho
rằng lượng thông tin và dữ liệu khổng lồ có thể được thêm vào trải
nghiệm của chúng ta thực chất là một tiến bộ tiến thuộc về tiến hóa.
Từ phía tôi, dựa trên quan điểm của Minh Triết
Vĩnh Cửu, tôi nói, "Vâng, đó là một bước tiến", giống như
cách kính thiên văn, kính hiển vi hoặc máy tính là một bước tiến mà
chúng ta có thể thấy và làm những việc mà trước đây chúng ta chưa
bao giờ làm được. Nhưng nó nằm ngang; nó chỉ mở rộng tầm nhìn của
chúng ta về cùng một tầng nơi chúng ta đang hoạt động. Nó không làm
thay đổi tính cách, hoặc sự thống trị của nhân cách, và nó cũng
không có khả năng làm điều đó. Nó cung cấp thêm thông tin để xử lý,
để tham gia và rất thường xuyên để bị lạc
Trong Tiếng Nói Vô Thinh, bà Blavasky nói về ba phòng tâm thức mà
người đệ tử, hay người tìm đạo, sẽ đi qua. Cái đầu tiên là Phòng Vô
minh của sự thiếu hiểu biết. Bà ấy nói rằng đó là phòng mà chúng ta
lần đầu tiên nhìn thấy "ánh sáng" của một khả năng sâu sắc hơn.
nhưng đó cũng là nơi chúng ta sẽ sống và chết. Chúng ta có một cái
nhìn thoáng qua về một điều gì đó nhiều hơn. nhưng chừng nào chúng
ta còn bị ràng buộc bởi những suy nghĩ và ham muốn cá nhân của mình,
thì đó là nơi chúng ta trở về, kiếp này qua kiếp khác.
Phòng thứ hai là Phòng Học tập. Trong đó, chúng ta được kể rằng
"Linh hồn tìm thấy những bông hoa của sự sống", nhưng bên dưới mỗi
bông hoa này lại có "một con rắn cuộn mình". Mặc dù nơi này có thể
mê hoặc nhưng thật sai lầm nếu nán lại hít (hà) hương thơm mê hoặc
của những bông hoa này vốn có thể đánh thức các giác quan và trí
thông minh của chúng ta. Bài học rút ra ở đây là có
một bản chất vốn không vừa ý đối với bất cứ thứ gì trong "Phòng"
hình tướng và bản chất cá nhân này, nhưng đó là một không gian mà
chúng ta phải vượt qua và hấp thụ tất cả những gì nó phải dạy. Không
có gì tội lỗi hay xấu xa về những thứ thu hút các giác quan hoặc mê
hoặc tâm trí. Sự phơi bày với tất cả những điều đó là nhu cầu của
tâm hồn đang tiến hóa. Nhưng đã đạt đến một điểm mà người ta có thể
thấy rằng trải nghiệm như vậy không có khả năng thỏa mãn khao khát
sâu sắc hơn, mà vẫn bị mê hoặc là hành động của một người ngu ngốc.
Thực tế tăng cường sẽ là trải nghiệm bình thường của con cái chúng
ta và con cháu chúng ta. Đó là thế giới đang chờ đợi chúng ta. Nhìn
bề ngoài, nó có vẻ khác biệt đáng kể, nhưng có thực sự như vậy
không? Vì người nào đó tìm thấy giá trị trong việc trau dồi tâm
thức, hay tinh thần, thì các vấn đề đều giống nhau. Làm thế nào để
giảm bớt ảnh hưởng tối tăm của các giác quan, ham muốn và các quá
trình suy nghĩ? Làm thế nào để tiếp cận chúng như những công cụ tự
chuyển hóa hơn là những mục tiêu bên trong chúng? Thế giới phía
trước là thế giới giống hệt nhau, chỉ (khác ở chỗ) mang tính số hóa.
Bản chất hoặc tiềm năng của con người không bị thay đổi bởi các điều
kiện của thế giới, trừ khi chúng trở thành bàn đạp cho những khả
năng sâu xa hơn.
Trong Tiếng Nói Vô Thinh, bà Blavasky tuyên bố rằng các Bậc Minh
Triết không tìm kiếm đạo sư trong Phòng Học Tập này, giác ngộ không
phải là kết quả của bất cứ điều gì được) tìm thấy ở đó. Họ học những
bài học của nó, và họ tiếp tục đi tới.
Đoạn dưới đây ôngTim Boyd trích từ bài “Tiến
hóa hay ích kỷ" của bà
Radha Burnier, trong "Trên tháp canh”, Tạp chí Nhà Thông thiên học,
tháng 9 năm 1996
Tiến bộ, theo quan điểm rộng lớn được trình bày bởi triết học bí
truyền, khác xa với ý nghĩa của đa số mọi người hiện nay hiểu qua từ
đó. Họ nhìn nó từ quan điểm hoàn toàn duy vật hoặc tốt nhất thì đánh
đồng nó với sự phát triển trí tuệ. Những phát minh mới và sự thoải
mái tinh vi của cuộc sống hiện đại làm say mê tâm trí của những
người đam mê đến mức họ tin rằng hy vọng trong tương lai nằm ở những
kỹ năng mới như kỹ thuật di truyền, công nghệ thông tin hoặc thuật
giải phẫu. Thật là ngây thơ khi nghĩ rằng cuộc cách mạng thông tin
sẽ biến đổi thế giới. Giống như cuộc cách mạng công nghiệp đã làm,
nó có thể biến đổi bộ mặt bên ngoài của xã hội chúng ta mà không
giải phóng nhân loại khỏi những tai ương tâm lý, những tình huống
khó xử về đạo đức và tinh thần. Tất cả các công cụ chỉ hữu ích và
mang lại lợi ích khi người dùng tạo ra chúng. Sự thiếu khôn ngoan
của những người sử dụng các công cụ mạnh mẽ có thể dẫn đến kết quả
là sự đảo ngược nghiêm trọng hướng tiến hóa trong một thời gian.
Radha Burnier, "Trên tháp canh: Tiến hóa hay Ích kỷ", Tạp chí Nhà
Thông thiên học, tháng 9 năm 1996
HOME TÌM HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN HÌNH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS