|
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS
|
Sự Chết Và Trường Sinh Bất Tử Radha Burnier Bản dịch www.thongthie6nhoc.com |
|
Sự Chết và Trường Sinh Bất Tử
Radha Burnier
Điều không thực th́ không hiện hữu: Điều có thực th́ không bao giờ
hết hiện hữu.
Bhagavadgita, 2.16
Không có sinh vật nào, con sâu hay cây cỏ bé nhỏ nào, không con
người nào không muốn sống, trừ khi cơ thể đă trở nên quá đau đớn.
Mọi sinh vật, mọi người đều muốn sống, nhưng đó có phải là tất cả?
Tôi tự hỏi, bởi v́ sống là phải nhận thức. Có bao nhiêu người trong
chúng ta muốn sống nếu chúng ta không thể nhận thức được? Nếu cơ thể
nằm như thể đă chết, chúng ta không thể cảm nhận được sự sống xung
quanh ḿnh. Nếu chúng ta không thể biết điều ǵ đó nhiều hơn những
ǵ chúng ta đă biết, đó là tất cả nhận thức, nếu chúng ta không thể
học hỏi qua kinh nghiệm nữa, liệu chúng ta có quan tâm đến sống
không?
Sự sống cũng có nghĩa là tiếp diễn theo bất kỳ cách nào có thể để
cho phép những ǵ tiềm ẩn trong tâm thức của chúng ta và sự hiện hữu
thể hiện chính nó, phát triển và mở rộng thông qua biểu hiện của hạt
giống hoàn thiện bên trong mỗi cá nhân. Phải chăng sự sống, hay khát
vọng sống, chỉ đơn thuần là sự tham gia một cách vô thức vào một
cuộc đấu tranh gay gắt để sống, để chiến đấu với nhau khi nhiều sinh
vật tranh giành lănh thổ hoặc quyền tối cao và mất mạng hoặc tổn
thương? Chắc chắn là không phải như vậy!
Có lẽ ư chí sống này, bản năng vô thức sâu thẳm này trong mỗi người
là một trực giác về sự bất tử của chính ḿnh, sự bất tử đó của những
ǵ có thật bên trong chúng ta, sự hoàn hảo ấy hiện đang ở trong hạt
giống, nhưng rồi sau này sẽ nở hoa. V́ vậy, cơ thể được sinh ra và
chết đi, nhưng con người ngụ trong cơ thể, con người nhận thức được
và có thể mở rộng thành một cảm giác hạnh phúc phi thường bằng cách
trải nghiệm và biết sâu sắc hơn, con người sống trong cơ thể đó th́
bất hoại.
Tâm trí bên ngoài, nó đang hoạt động thông qua cơ thể và bộ năo vật
chất này, nghĩ rằng sự bất tử thuộc về những ǵ chúng ta biết là
chính ḿnh, tức là thịt, xương này, vỏ bọc mà con người sống trong
đó hiện nay thu được kinh nghiệm. Chúng ta muốn điều này là bất tử,
và v́ vậy tất cả các loại và tất cả phương tiện được truy vấn. Thật
là lạ xiết bao khi biết những ǵ xảy ra với cơ thể, chúng ta lại
muốn nó tiếp tục: không răng, không tóc, bị
đau khổ bởi bệnh tật, lưng c̣ng, và di chuyển bằng nạng.
Chúng ta biết những ǵ có thể xảy ra, nhưng đây vẫn là những ǵ
chúng ta cố gắng.
Thật là đúng khi trân trọng sự sống, và thật là sai khi dập tắt nó,
v́ nó có nghĩa là, như chúng ta đă nói, là để biết nhiều hơn, để
tăng trưởng hạnh phúc và kiến
thức,
và trong nhiều điều khác. Bởi v́ mọi sinh vật đều có quyền sống,
không ai có quyền giết hại, và đó là điều mà tôn giáo nào cũng dạy.
Điều răn đầu tiên của Kitô giáo là "Chớ giết người". (Phật giáo, ngũ
giới cấm th́ điều đầu tiên là Cấm sát sinh.)
Một lần có người hỏi một nhà hiền triết sống ở một nơi nhỏ tên là
Tiruvannamalai ở Nam Ấn Độ, Ramana, một nhà thông thái: "Làm thế nào
để tôi đi đến nhận thức, để nhận ra bản ngă, nhận ra sự thật?"
Ramana trả lời: " Bạn chỉ cần biết điều đó, th́ bạn đă nhận ra được
rồi. Hăy từ bỏ ư nghĩ rằng bạn không nhận ra, từ bỏ ư nghĩ rằng bạn
đang đau khổ, từ bỏ ư nghĩ rằng bạn không khôn ngoan, tất cả những
điều mà bạn nghĩ về bản thân liên quan đến cuộc sống của bạn khiến
cho bạn hỏi câu hỏi đó." Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu theo cách
đấy, nếu chúng ta ở đó nghĩ về bản thân ḿnh theo nhiều cách đa dạng
như những sinh vật có tính hữu diệt, th́ chúng ta có thể sống trong
lĩnh vực hữu diệt và không nhận thức được bất cứ điều ǵ khác, nhưng
nếu chúng ta bắt đầu có nhận thức trực giác về bản chất trường tồn
của chính ḿnh, th́ chúng ta sẽ khác. Nhận ra được sâu thẳm bên
trong chúng ta là cái bất tử, nhận ra được toàn bộ sự sống hiện diện
ở bên trong, th́ câu hỏi đặt ra, chúng ta có thể làm ǵ để nhận thức
đầy đủ về nó? Một câu chuyện được kể về Đức Phật, người được cho là
đang ở trong nhà kho của một người thợ gốm nơi ngài thấy một tu sĩ
trẻ. Đức Phật đă ban cho ông một bài pháp làm sáng ngộ. Ngài nói:
“Con đường dẫn đến cái bất tử và chân thực th́ không dính mắc vào
những thứ vô thường.”
V́ vậy, hăy suy nghĩ cẩn thận về những ǵ là vô thường và những ǵ
chân thật, không thay đổi. Hăy quán chiếu điều này, rồi hướng về
phía vĩnh cửu, bất tử và vô hạn. Hăy tham thiền về nó, và khi chúng
ta thiền định, chúng ta cũng sẽ thấy nảy sinh trong tâm thức của
chúng ta những ư tưởng về cái bất tử và cái vô hạn - chúng không có
thật. Chúng ta thậm chí có thể không nhận ra rằng đây là những ư
tưởng thuộc về trí óc (thuộc về cái trí).
V́ vậy, khi chúng ta nhận ra điều đó, th́ chúng ta ngừng quán chiếu
về vô thường, vĩnh cửu và bất tử. Không có suy nghĩ, không có ham
muốn trường sinh bất tử, không dính mắc vào cái phù du, tâm không bị
ràng buộc vào bất cứ điều ǵ, rồi th́ nó có thể đồng hóa với cái
luôn luôn hiện hữu, và đó là Niết bàn. Người ta nói rằng không thể
đạt được Niết bàn, thứ thường được đánh đồng với sự bất tử. Không ai
có thể nói, "Tôi sẽ đi đến Niết bàn", và được cả Niết bàn theo nghĩa
đen là dập tắt mọi ao ước, khao khát , thèm muốn, ngay cả đối với
những điều cao cả nhất. Nhưng chúng ta không thể dập tắt nó. Do đó,
lời khuyên được đưa ra: "Hăy ngừng cung cấp nó nhiên liệu."
Rồi th́ Niết bàn hiện hữu, bất tử hiện hữu. Nếu mọi ràng buộc của
chúng ta vướng vào những thứ vô thường, vướng vào những thứ không có
thật, vướng vào vọng tâm trong chúng ta, vướng vào những ư
tưởng có vẻ nhỏ nhặt hay vĩ đại, mà nếu tất cả những điều đó chấm
dứt, th́ sẽ có một thứ khác.
Khi chúng ta t́m kiếm những điều thuộc thế gian, những thứ đến rồi
đi, và chúng ta bị phân tâm rối trí khi cố gắng xem bông hoa này có
tốt hơn bông hoa kia hay không, chạy tới chỗ này chỗ kia, th́ đây là
sự rối trí, đó là sự căng thẳng. Khi chúng ta làm điều đó, th́ chúng
ta như thể đă chết. Rồi cái chết cuốn đi người đó, bởi v́, như chúng
ta đă nói, sống là nhận thức, và chết là không c̣n nhận thức .
Khi chúng ta ngắt những bông hoa trần gian, th́ tất cả chúng ta đều
đă chết, bởi v́ chúng ta quá mải mê với hoạt động vị kỷ đến nỗi
chúng ta không c̣n nhạy cảm hay cảnh giác với vẻ đẹp của sự tồn tại
hay sự huyền bí của nó. V́ thế Đức Phật nói: “Chánh niệm là con
đường đưa đến trường sinh bất tử”. Chánh niệm có nghĩa là nhận thức
đầy đủ, cảnh giác, chú tâm đến mọi thứ xảy ra, cả bên ngoài lẫn bên
trong, phản ứng nhanh nhạy. Sự vắng mặt của chánh niệm, hay sự chú
tâm, là cái chết.
V́ vậy, hiểu biết rằng bản ngă là Một, Nhất như, là một loại nhận
thức làm cho tâm thức ḥa trộn với tâm thức đại đồng, vô biên không
bao giờ có thể kết thúc. Sự bất tử không phải là cái ǵ thuộc về thế
giới của h́nh tướng. Đó là một trạng thái của tâm thức mà không ǵ
có thể chạm tới, nó không bị ô nhiễm, không thể bị tổn thương.
Để đạt được trạng thái tâm thức đó, cần phải liên tục phủ nhận mọi
dính mắc vào những thứ vô thường một cách chánh niệm.
Có một câu chuyện kể về một người được cho là bất tử, người đă nhập
vào xác một con quạ, bạn có thể thử đoán xem điều đó có ư nghĩa ǵ -
nhưng người này th́ bất tử, và anh ta đă đưa ra một số tuyên bố để
chứng minh tại sao không ǵ có thể làm anh ta đau khổ bên trong hay
bên ngoài. Anh ấy ở trong t́nh trạng hoàn hảo về sức khỏe, về đạo
đức, về tinh thần và về mọi mặt. Anh ấy nói, cái chết không thể đến
gần anh ấy, bởi v́ "Tôi không có cảm giác sở hữu hay vướng mắc." Khi
chúng ta hành động th́ tâm trí sau đó bị vướng với những h́nh ảnh
này, mà tất cả đều là những thứ thoáng qua, vô thường. Tâm trí của
tôi không nói: "Bây giờ tôi đă đạt được điều này và tôi sẽ đạt được
điều đó trong tương lai." (Tôi ở đây là người bất tử)
Chúng ta được biết rằng trong tâm trí và nhận thức của tất cả những
người giác ngộ, th́ quá khứ, hiện tại và tương lai hiện hữu đồng
thời. Người ta có thể thắc mắc làm thế nào được như vậy, nhưng các
nhà thần bí đă có kinh nghiệm về điều đó, về một "hiện tại" trong đó
mọi thứ đều tồn tại. Sau đấy, cuối cùng, sinh vật bất tử, có lẽ là
thần thoại này, nói: "Tâm trí của tôi không khen ngợi cũng không chỉ
trích, nó không vui mừng trước những điều dễ chịu cũng không đau
buồn trước những điều khó chịu. Nó chính là nó, nó quan sát, nó hoàn
toàn nhận thức được tất cả những điều đó xảy ra trong thế giới vô
h́nh. Nhận thức là hạnh phúc, nhận thức được vũ trụ mênh mông, với
những chiều sâu bao la của nó, những cơi vi tế mà chúng ta không có
khái niệm nào cả, là hạnh phúc, và nó yên tĩnh, thoát khỏi ảo tưởng,
và đó là hạnh phúc. Sự bất tử, hay Niết bàn, là niềm hạnh phúc tối
thượng.
Nếu chúng ta tiến lên từ cái không thực, tưởng tượng rằng những thứ
thoáng qua (vô thường) là rất thực và quan trọng, th́ chúng ta có
thể vượt qua ranh giới để đến với cái thực. Nếu chúng ta thoát khỏi
bóng tối của việc tưởng tượng rằng mọi thứ đều tách biệt, bởi v́ cơ
thể dễ hư hoại này là riêng biệt, nếu chúng ta thoát khỏi ảo tưởng
này, th́ chúng ta có thể t́m thấy Ánh sáng, và nhờ đó chúng ta đi từ
hữu tử đến bất tử trong nội tại của ḿnh. V́ vậy, cơ thể được sinh
ra và nó chết đi, nhưng tâm thức, th́ tự do, sống măi măi, nó bất
tử.
Tạp Chí Nhà Thông Thiên Học Vol144N007 Apr2...
Bà Radha Burnier là Hội trưởng Hội Thông Thiên Học thế giới từ năm
1980-2013.
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS