|
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS
|
NHỮNG MỐI LO ÂU LẶT
VẶT
Trích NHỮNG BÀI NÓI CHUYỆN VỀ THÔNG THIÊN HỌC Ở ADYAR
Trong quyển SINH HOẠT NỘI GIỚI
(THE INNER LIFE)
Quyển Một
Tác giả C. W.
Leadbeater |
|
NHỮNG MỐI LO ÂU LẶT
VẶT
Việc lo âu không cần thiết có vẻ là chủ điểm của sinh hoạt hiện đại.
Chẳng những ai đang đặc biệt tinh tấn tiến bộ đều khiến cho ḿnh
thiếu thoải mái một cách vô lư, mà cũng cái thói xấu ấy lại hoàn
toàn thông dụng ngay trong sinh hoạt đời thường. Trước mắt người
thần nhăn th́ thể vía của kẻ phàm phu trông thực đáng buồn. H́nh
minh họa trong quyển Con người Hữu h́nh và Vô h́nh (trang
131) cho thấy thể vía nên ra sao khi chỉ là một sự phản chiếu các
màu sắc của thể trí biểu thị rằng con người chỉ để cho ḿnh cảm nhận
điều mà lư trí tuyên phán. Nhưng nếu trong giai đoạn tiến hóa hiện
nay, trông mong như vậy là quá đáng th́ h́nh ở trang 102 cung cấp
cho ta một sự phối trộn màu sắc biểu diễn một thể vía trung b́nh khi
nó tương đối yên nghỉ. Trong đó có nhiều sắc thái cho thấy có mặt
những phẩm tính không đáng mong muốn, những phẩm tính nên bị vứt bỏ
ngay khi có thể được, nhưng trong quyển sách ấy người ta đă bàn tới
khía cạnh này của đề tài cho nên giờ đây tôi xin các bạn hăy chú ư
đến một đặc điểm khác.
Tôi
có bảo rằng h́nh minh họa cho thấy rằng thể vía của kẻ phàm phu chưa
phát triển trông giống như thế nào khi tương đối yên tịnh; nhưng một
trong những điều xấu của cái mà chúng ta đồng ư gọi là nền văn minh
chính là ở chỗ bất kỳ thể vía nào cũng khó ḷng thậm chí yên nghỉ
được. Cố nhiên ta thừa hiểu rằng chất của thể vía luôn luôn chuyển
động không ngừng và mỗi màu mà ta thấy trong h́nh vẽ đều đánh dấu
một nhịp độ khác nhau của rung động ấy; nhưng trong đó phải có một
trật tự nào đấy và một giới hạn nào đấy. Người tiến bộ hơn
(trang131) có năm nhịp độ rung động, nhưng kẻ phàm phu cho thấy ít
nhất chín nhịp độ, ngoài ra c̣n pha trộn đủ thứ sắc thái nữa. Như
vậy rơ ràng là không tốt bằng trường hợp kia, nhưng trường hợp đa số
người ở Âu Mỹ thật ra c̣n tệ hơn như vậy nhiều. Có tới chín nhịp độ
rung động cùng một lúc đă là tồi tệ rồi nhưng trong thể vía của
nhiều người nam và nữ người ta có thể dễ dàng quan sát khác thấy 50
nhịp độ hoặc thậm chí 100 nhịp độ. Thể vía ắt được chia thành một số
vùng rất xác định, mỗi vùng lẽ ra nên rung động đều đều với nhịp độ
b́nh thường nhưng thay v́ được như vậy, bề mặt của thể vía lại
thường tan biến ra thành rất nhiều xoáy ốc nhỏ và những ḍng cuồng
lưu, tất cả đều đấu đá với nhau một cách điên cuồng hỗn độn.
Những thứ ấy là hậu quả của sự xúc động và lo âu lặt vặt không cần
thiết, kẻ phàm phu ở Âu Mỹ chỉ là một khối những điều này. Khi bị
rắc rối về điều này, phiền năo về điều khác và lo sợ về điều thứ ba
v. v. . . . trọn cả đời y đầy những xúc động nhỏ nhen khiến cho mọi
sức mạnh của y đều bị tiêu tán vào đó. Một xúc động thật lớn cho dù
tốt hay xấu ắt quét qua trọn cả thể vía con người nhất thời khiến
cho nó chỉ có một nhịp độ rung động duy nhất; nhưng những lo toan
nho nhỏ này tạo thành những xoáy lực hoặc trung tâm nho nhỏ gây xáo
trộn cục bộ, mỗi trung tâm dai dẳng trong một thời gian đáng kể.
Như vậy cái thể vía rung động theo 50 cách cùng một lúc là một t́
vết đối với cảnh tượng này, gây hại cho người xung quanh đó không
chỉ là một vật rất xấu xí mà c̣n gây phiền nhiễu nghiêm trọng. Ta có
thể so sánh nó với một thể xác bị một dạng bại liệt nặng nề bất
thường với mọi cơ bắp rung giựt cùng một lúc theo nhiều hướng khác
nhau. Nhưng để cho sự minh họa thậm chí riêng phần này được thỏa
đáng ta phải giả định rằng sự bại liệt này mang tính truyền nhiễm,
nghĩa là mọi người thấy cái hậu quả bất hạnh ấy bèn cảm nhận được
một khuynh hướng không chống chọi được nhằm mô phỏng theo đó. Thế là
cái mớ hỗn độn khủng khiếp gây tai họa này tạo ra một tác dụng khó
chịu và quấy nhiễu nhiều nhất đối với tất cả những người nhạy cảm
đến gần nó; nó truyền nhiễm sang cái vía của người ta, truyền cho
người ta một cảm giác đau khổ v́ bất an và lo lắng.
Chỉ
có một số ít người đă phát triển được những quan năng khiến cho họ
có thể nh́n thấy được tác động của ảnh hưởng tai hại này; một số lớn
người mơ hồ có ư thức được sự không thoải mái khi đến gần một trong
những người quấy phá ấy; nhưng có lẽ đa số mọi người lúc gặp y chẳng
cảm nhận được điều ǵ xác định rồi măi về sau này cũng trong ngày ấy
có lẽ người ta mới thắc mắc tại sao ḿnh lại mệt mỏi một cách không
giải thích được. Tác dụng vẫn c̣n đó và sự thiệt hại đă xảy ra rồi
cho dù người ta ngay tức khắc cảm nhận được nó hay chăng.
Một người ắt điên rồ đến nỗi để cho ḿnh lâm vào t́nh trạng ấy gây
thiệt hại nhiều cho những người khác, nhưng thiệt hại nhiều nhất là
chính bản thân y. Thường thường là cái thể vía quấy phá triền miên
thông qua thể phách phản ứng lên xác phàm gây đủ thứ bệnh thần kinh.
Hầu hết mọi bệnh thần kinh đều là hậu quả trực tiếp của việc xúc
động và lo âu không cần thiết; chúng sẽ biến đi ngay nếu bệnh nhân
chịu giữ cho những hạ thể của ḿnh yên lặng để cho linh hồn được
b́nh an.
Nhưng ngay cả trong những trường hợp mà một thể xác cường tráng có
thể chống chọi thành công việc thể vía thường xuyên bị kích động th́
tác dụng của nó trên cơi của riêng ḿnh cũng không kém phần tai hại.
Những trung tâm nhỏ xíu bị viêm nhiễm này vốn bao phủ toàn bộ thể
vía đối với nó cũng giống như những mụn nhọt đối với thể xác - chẳng
những chúng gây ra sự khó chịu sâu sắc, những điểm đau đớn mà chỉ
chạm vào một chút cũng gây ra đau khủng khiếp - mà đó c̣n là những
nhược điểm thông qua đấy ḍng sinh lực của sự sống bị thất thoát đi
cũng như việc gây độc cho ḍng máu cũng từ bên ngoài có thể xâm nhập
vào. Một người mà thể vía ở t́nh trạng thoát lực này hầu như không
thể chống lại bất cứ ảnh hưởng xấu nào mà nó có thể gặp phải trong
khi lại hoàn toàn không thể lợi dụng được những ảnh hưởng tốt. Sức
mạnh của nó tuôn ra ở những chỗ đau mở toác này đồng thời đủ thứ mầm
bệnh xâm nhập qua đó. Y không sử dụng và kiểm soát được thể vía nói
chung mà để cho nó vỡ tan ra thành một số trung tâm riêng biệt khống
chế ḿnh. Những nỗi lo âu lặt vặt và sự bực ḿnh được xác lập và chế
ngự được y cho đến khi chúng trở thành một đội quân ma quỷ ám ảnh y
khiến y không thể trốn thoát được chúng.
Đây
là một t́nh huống chung thật đau khổ; bằng cách nào con người tránh
được việc ra vào t́nh trạng ấy và nếu nó đă xảy ra rồi th́ làm sao y
thoát được nó. Lời giải đáp giống nhau đối với cả hai thắc mắc, y
hăy học cách đừng lo âu, đừng sợ hăi, đừng bị phiền nhiễu. Y hăy tự
lư luận về việc mọi vấn đề cá nhân nhỏ nhặt này vốn hiện ra lù lù
trên chân trời của y thực ra chẳng hề quan trọng. Y hăy thử xét xem
chúng xuất hiện ra sao khi được nh́n ngoái lại từ kiếp tới hoặc thậm
chí chỉ 20 năm nữa thôi. Y hăy học thuộc ḷng những lời lẽ minh
triết theo đó mọi sự việc ngoại lai xảy ra cho con người “đều chẳng
quan trọng bao nhiêu và hầu hết mọi chuyện chẳng quan trọng ǵ cả”.
Điều mà chính y làm hoặc nói hoặc suy nghĩ mới quan trọng đối với y
v́ nó định h́nh tương lai của y, c̣n những ǵ người khác làm hoặc
nói hoặc suy nghĩ th́ tuyệt nhiên không quan trọng đối với y. Y hăy
rút ra khỏi mọi nỗi nhức nhối nho nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày và
đơn giản là từ chối không để cho chúng khiến ḿnh lo âu.
Thoạt
tiên cần có một quyết tâm nào đấy v́ cần phải cố gắng để chinh phục
được một thói quen xấu đă thâm căn cố đế. Y ắt thấy tâm trí ḿnh cứ
th́ thào đi th́ thào lại rằng: “Bà Jones nói xấu tôi, có lẽ bây giờ
bà đang nói xấu; có lẽ những người khác tin vào bà; có lẽ điều này
gây thiệt hại cho tôi đến vô cùng”. Nhưng y phải trả lời: “Tôi chẳng
cần bà Jones nói như thế nào mặc dù tôi lấy làm tiếc khi người đàn
bà khốn khổ ấy gây ra nghiệp xấu như vậy. Tôi hoàn toàn từ chối
không nghĩ tới chuyện này hoặc nghĩ tới bà. Tôi có việc phải làm và
chẳng có thời giờ phung phí cho việc suy nghĩ về tật ngồi lê đôi
mách điên rồ này”.
Hoặc có thể là sự tiên liệu những điều xấu sắp xảy ra thường xuyên
xâm chiếm trí óc y: “Có lẽ năm tới tôi mất địa vị, có lẽ tôi bị chết
đói, có lẽ tôi bị phá sản, có lẽ tôi mất t́nh cảm của một người bạn
nào đấy”. Ta cũng phải kiên nhẫn đối đầu với mọi điều này: mọi
chuyện ấy có lẽ xảy ra nhưng có lẽ không xảy ra và thật hoài công
khi cố gắng vượt qua cầu trước khi người ta đi đến cái cầu. Tôi sẽ
thận trọng đúng mức và khi đề pḥng rồi th́ tôi từ chối không nghĩ
thêm nữa về vấn đề này. Lo âu không thể ảnh hưởng tới bất cứ điều ǵ
có thể xảy ra, nhưng nó có thể và chắc chắn ắt khiến cho tôi không
thích hợp với việc đương đầu. V́ thế cho nên tôi từ chối lo âu, tôi
dứt khoát ngoảnh mặt quay lưng đối với toàn bộ đề tài này.
C̣n một dạng lo lắng khác thông dụng gây ra những hậu quả nghiêm
trọng nhất, đó là việc điên rồ cảm thấy bị xúc phạm về một điều ǵ
đó mà ai đấy nói hoặc làm. Thông thường th́ cảm thức phân biệt phải
trái b́nh thường ắt giúp cho người ta tránh được lỗi lầm này. Thế
nhưng chẳng mấy ai tránh được nó. Chỉ cần ta b́nh thản nghĩ về điều
ấy th́ ắt thấy rằng người kia có nói hoặc làm ǵ đi chăng nữa th́
chẳng thể gây ảnh hưởng lên ta. Nếu y có nói một điều ǵ đấy gây tổn
thương cho xúc cảm của ta th́ ta có thể chắc mẩm rằng trong chín
phần mười trường hợp y không hề ngụ ư xúc phạm; thế th́ tại sao ta
lại để cho vấn đề này gây xáo trộn? Cho dẫu trong trường hợp hăn hữu
khi một nhận xét cố t́nh lỗ măn gây hiềm khích, khi có người nói một
điều ǵ đó cố ư gây tổn thương cho người khác th́ cũng cực kỳ điên
rồ khi người khác để cho ḿnh cảm thấy bị tổn thương. Nếu người ấy
có ác ư khi nói ra th́ y thực đáng tội nghiệp v́ ta biết theo luật
công bằng của Thượng Đế y chắc chắn sẽ bị đau khổ v́ sự điên rồ của
ḿnh. Điều mà y đă nói tuyệt nhiên không cần ảnh hưởng tới ta bởi v́
nếu ta có nghĩ tới nó th́ không một tác dụng nào có thể thực sự được
tạo ra.
Lời lẽ gây khó chịu được nhưng không gây thương tổn cho ta, ngoại
trừ trường hợp ta tự nguyện tiếp thu nó rồi tự gây thương tổn cho
ḿnh bằng cách suy gẫm về nó hoặc để cho ḿnh bị tổn thương về cảm
xúc. Đâu là những lời lẽ của người khác mà ta lại để cho sự thanh
thản của ḿnh bị chúng gây xáo trộn. Đó chỉ là một rung động trong
bầu hào quang, nếu ta không ngẫu nhiên nghe thấy nó hoặc thực sự
nghe thấy nó do ai thuật lại th́ liệu chúng có ảnh hưởng ǵ tới ta?
Nếu không thể rơ rệt là những lời lẽ ấy không gây tổn thương cho ta,
nhưng sự thật là ta có nghe thấy chúng. Như vậy nếu ta để cho ḿnh
quan tâm tới điều mà người khác nói th́ chính ta chịu trách nhiệm về
sự xáo trộn xảy ra trong thể vía ḿnh chứ người ấy không chịu trách
nhiệm.
Người ta đă làm và không thể làm điều ǵ gây tai hại cho ta, nếu ta
cảm thấy bị xúc phạm và tổn thương do đó khiến cho ḿnh bị xáo trộn
nhiều th́ ta chỉ việc cảm ơn về điều ấy. Nếu có một sự xáo trộn nào
xuất lộ bên trong thể vía ta liên quan tới điều của người khác nói
th́ đó chỉ là v́ ta chưa kiểm soát được thể vía; ta chưa phát triển
được cái sự b́nh thản khiến ta có năng lực nh́n xuống giống như
linh hồn quán xuyến mọi điều này, và ta cứ tiếp tục đường ta ta
đi, quan tâm tới việc của chính ḿnh chứ tuyệt nhiên không chú ư
chút nào tới những nhận xét điên rồ hoặc gây hiềm khích của những
người khác. Đây là cảm thức phân biệt phải trái thông thường sơ đẳng
nhất, thế nhưng chẳng có tới một phần trăm thiên hạ hành động theo
đó.
Sự
thật là bất cứ ai muốn trở thành học viên huyền bí học ắt phải có
cảm xúc cá nhân tuyệt nhiên không bị xúc phạm trong bất cứ hoàn cảnh
nào. Một người c̣n bị xúc phạm như vậy ắt vẫn c̣n nghĩ tới bản thân
trong khi ta có bổn phận phải quên ḿnh để nhớ tới điều tốt của
người khác. Chẳng điều ǵ có thể xúc phạm được bạn nếu bạn quyết tâm
không để cho ḿnh bị xúc phạm; nếu bạn chỉ nghĩ tới cách giúp cho
người khác chứ tuyệt nhiên không nghĩ tới bản thân ḿnh.
C̣n
một biến thể nữa của căn bệnh này mang ít tính cá nhân hơn, v́ vậy
cho đến nay ít bị chê trách hơn nhưng không kém phần gây thiệt hại
cho sự tiến bộ. Đó là thói quen lăng xăng về những chuyện vớ vẩn
trong công việc kinh doanh hay chuyện gia đạo. Điều này luôn luôn
hàm ư thiếu óc phân biệt và cảm thức về viễn cảnh. Hoàn toàn đúng
thật là chuyện gia đạo hoặc chuyện làm ăn phải có đề nếp, mọi thứ
phải được làm đúng giờ và chính xác; nhưng muốn thành tựu được điều
này th́ phải tạo lập một lư tưởng cao siêu và đều đều tiến bước về
phía nó chứ không phải làm cho mọi người bực ḿnh bằng cách lo lắng
hoài công. Kẻ nào bất hạnh đến nỗi có bẩm tính thuộc loại này nên
quyết tâm chống lại nó, v́ chừng nào y chưa khắc phục được nó th́ y
c̣n là một lực luôn luôn gây ra sự va chạm chứ không mang lại an
b́nh; v́ vậy ít hữu dụng thực sự cho thế gian. Triệu chứng của y hơi
khác với những người lo âu mang tính cá nhân hơn; trong trường hợp
này có ít xoáy lực giống như mụn nhọt mà lại có một sự run rẩy triền
miên, toàn bộ thể vía bất an ấy c̣n gây cho người khác không được an
tâm, cũng phá hoại hạnh phúc và sự thăng tiến của chính kẻ bắng
nhắng ấy.
Con người phải học cách làm chủ được tâm trí và xúc cảm của
ḿnh, đều đều bác bỏ mọi tư tưởng và xúc động mà chơn ngă không tán
thành. Một sự hỗn loạn gồm những xúc động nhỏ nhặt không có giá trị
đối với một người thuần lư và thật là mất tư cách xiết bao khi con
người vốn là một điểm linh quang của Thượng Đế lại để cho ḿnh bị
khống chế bởi tính linh dục vọng, là một thứ thậm chí c̣n chưa tiến
hóa đến mức trở thành loài khoáng vật.
Tôi
đă bảo rằng sự hỗn độn tai hại này của thể vía thường gây thiệt hại
cho sức khỏe của thể xác. Nhưng nó không chỉ gây thiệt hại cho sự
tiến bộ trên đường đạo đây, nó hoàn toàn gây chết người cho ai bước
trên thánh đạo. Một trong những bài học lớn đầu tiên mà ta phải học
thuộc trên thánh đạo, đó là hoàn toàn tự chủ và việc hoàn toàn không
lo âu là một chặn đường lâu dài trên thánh đạo ấy. Thoạt tiên chỉ v́
thói quen, chất của thể vía vẫn c̣n dễ dàng bị quét và lôi cuốn vào
các xoáy lực không cần thiết, nhưng mỗi khi điều ấy xảy ra th́ người
ta phải kiên quyết xóa bỏ chúng đi để phục hồi lại cái sự dao động
đều đặn của những xúc cảm mà chính y là chơn nhơn thực sự muốn có.
Y hăy để cho ḿnh hoàn toàn tràn ngập t́nh thương của Thượng Đế đến
nỗi nó có thể tuôn đổ mọi hướng vào bên trong y dưới dạng t́nh
thương dành cho đồng loại, lúc bấy giờ ắt chẳng c̣n chỗ nào dành cho
những rung động không cần thiết, y ắt chẳng c̣n thời giờ để lo lắng
về những vấn đề phù phiếm của cá nhân nếu trọn đời y đă tận hiến để
phụng sự Thượng Đế Ngôi Lời, để cố gắng xúc tiến cơ tiến hóa của thế
gian. Muốn thực sự tiến bộ hoặc thực sự làm việc ǵ đó th́ con người
phải ngoảnh mặt quay lưng với phần thấp hèn để hướng lên phần cao
thượng; y phải thoát ra khỏi thế giới của chúng ta để nhập vào thế
giới của các ngài, thoát ra khỏi sự lăng xăng để nhập vào sự an b́nh
bất khả tư nghị.
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS