|
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS
|
VỚI
VAI TR̉ LÀ MỘT TRIẾT GIA
(The Personality of Krishnamurti as
philosopher)
Tác giả C.
Jinarajadasa
Tạp chí Nhà Thông Thiên Học
số tháng 7 năm 1933 |
|
Tôi xin bổ sung cho bài viết trước đây của giáo sư C. T. Srinivasan về một khía cạnh của vấn đề vừa mới đây có lẽ độc nhất vô nhị đối với Krishnamurti trong hàng ngũ những người là gương mẫu cho tư tưởng gia triết học. Thường thường th́ người ta hiểu rơ hơn những ǵ một triết gia hậu thuẫn khi đọc những tác phẩm của triết gia này và bằng cách loại bỏ hoàn toàn điều có thể được coi là một con người, so với việc thấy triết lư của ông có liên quan như thế nào tới nhân cách của ông. Nhưng có một yếu tố trong vấn đề Krishnamurti, đó là có vài dịp mà ư nghĩa triết lư của ông được củng cố xét về cuộc sống của thính giả qua nhân cách của ông, hoặc một điều ǵ đó liên quan tới nhân cách ấy, nó cung cấp một sắc thái cho giáo huấn của ông, sắc thái này tuyệt nhiên không được phản ánh khi người ta chỉ đọc giáo huấn không thôi.
Cho dù Krishnaji có thể nói như thế nào đi chăng nữa về vấn đề này th́ một
trong những điều đáng chú ư về ông, đó là chắc chắn trong bản chất của ông
có lưỡng tính. Cố nhiên đây chính là điều đă được tiên tri của những vị bảo
trợ ông khi ông c̣n nhỏ. Lúc bấy giờ người ta phát biểu rằng trong khi lớn
lên, trưởng thành để trở thành “đệ tử”, thi đồng thời cũng có liên kết với
ông một nhân cách cao cả hơn được mệnh danh là Đạo sư Thế giới. Những cuộc
tranh căi bất tận đă xuất hiện - chúng đă bắt đầu rồi - liên quan tới việc
khi nào th́ bất kỳ bài thuyết tŕnh đặc thù của Krishnaji là của đệ tử, c̣n
khi nào đó là Nhân cách cao cả hơn. Nhưng chính sự xuất hiện hoặc tiếp điển
của Nhân cách cao cả ấy đă tạo ra thiên hướng cho giáo huấn của ông vốn
không được đánh giá theo kiểu triết học (dù sao đi nữa cũng là đối với một
số thính giả đang có mặt vào lúc đó). Thiên hướng này là một điều ǵ đó tế
nhị đến nỗi khó ḷng diễn tả nên lời. Thế nhưng đồng thời nó cũng mạnh đến
nỗi không một sự thẩm định nào về triết lư của Krishnaji có thể chính xác,
chừng nào ta c̣n chưa nhận xét về Krishnaji với vai tṛ là một con người
cùng với triết lư của ông.
Không phải lúc nào trong mọi bài thuyết tŕnh của ông cũng có cái yếu tố bí
nhiệm đưa tới điều mà tôi gọi là”thiên hướng” biểu lộ ra; nhưng khi điều ǵ
đó bí nhiệm xuất hiện th́ từ miệng ông thốt ra những lời lẽ có một quyền
năng hoặc phẩm tính mang lại một chiều kích mới cho điều ông nói.
Tôi đă ghi chép lại những điều xảy ra vào hai dịp nổi bật trong năm 1926.
Tôi trích dẫn những bức thư theo nguyên bản có trong hồ sơ riêng của tôi và
tôi trích dẫn chúng để hậu thuẫn cho luận đề của tôi theo đó nhân cách của
Krishnamurti chắc chắn là một yếu tố, chẳng những trong việc phát triển giáo
huấn của ông mà c̣n trong phản ứng của quần chúng đối với giáo huấn ấy. Phản
ứng này chắc chắn không thuần túy mang tính xúc động, cũng chẳng hề hoang
tưởng; đây là một điều ǵ đó sâu sắc và thâm thúy đến nỗi chỉ đọc những lời
ông nói thật không mang lại giá trị tỏa ra từ nhân cách của ông vào những
dịp tiếp điễn.
Tại một trong những buổi pháp thoại Lửa Trại ở Ommen năm 1926, khá bất ngờ
trong khi ông đang thuyết tŕnh th́ có một sự thay đổi và ông đă dứt khoát
dùng đại từ nhân xưng “Ta” theo cái cách thức hoàn toàn không đúng như thông
lệ của ông. Sau đây là phần trích dẫn từ bài thuyết tŕnh của ông mà ta thấy
trong tác phẩm Ao Minh Triết (The Pool of Wisdom). Phần trích dẫn thứ
nh́ mà tôi công bố nhằm nói tới cái thời điểm đặc thù này trong bài thuyết
tŕnh của ông. Phần trích dẫn thứ nhất nhằm nói tới những diễn biến trong
quá tŕnh họp riêng ở Lâu đài Eerdo xảy ra trước khi có Lửa Trại.
Các bạn đă thành tựu được ǵ với những ngôn từ, nhăn hiệu và sách vở của
ḿnh?
Bạn đă làm cho bao nhiêu người được hạnh phúc không phải về những chuyện phù
du mà về con đường của cơi Vĩnh hằng?
Liệu bạn đă ban ra Hạnh phúc vững bền, Hạnh phúc chẳng bao giờ suy thoái,
Hạnh phúc không thể bị mờ nhạt đi bởi một đám mây thoáng qua?
Bạn phải tự hỏi ḿnh đă làm được ǵ.
Bằng cách nào bạn đă tạo ra một bức tường bảo vệ, sao cho thiên hạ không rớt
vào cạm bẫy?
Bạn đă xây dựng được đến đâu một cái lan can dọc theo con sông sâu thẳm mà
mọi người có khả năng bị rớt xuống đó?
Bạn đă giúp được đến đâu cho những người muốn leo lên?
Bạn đă có được tham vọng đến đâu để dẫn dắt một người nào đó đến cái Lạc
bang này, cái vườn địa đàng nơi có ánh sáng bất biến và vẻ đẹp bất biến.
Bạn phải tự hỏi ḿnh, phải lư luận với ḿnh và giống như tôi đă tự hỏi ḿnh
và lư luận với chính ḿnh.
Chúng ta đă phát minh ra những ngôn từ để thỏa măn cho chính ḿnh.
Và với tất cả những ǵ bạn có trong tầm tay, với tất cả mọi điều mà bạn nghĩ
thật sự mang tính sống c̣n và quan trọng, th́ bạn đă làm được ǵ?
Bạn đă đưa ra cái viên ngọc quí như thế nào sao cho nó chiếu sáng và dẫn dắt
được toàn thể thế giới?
Bạn đă bố thí như thế nào, bạn đă trưởng thành ra sao, bạn đă dẫn dắt những
người khác như thế nào?
Thật là rất thỏa măn và măn nguyện khi tự xưng bằng những danh xưng khác
nhau và những loại h́nh khác nhau, khi tách riêng ḿnh ra rồi nghĩ rằng ḿnh
khác với phần thế giới c̣n lại.
Nhưng nếu bạn là tất cả những thứ
này th́ liệu bạn đă cứu được ai khỏi bị phiền năo chăng?
Liệu có bất kỳ ai trong các bạn đă mang lại Hạnh phúc cho “tôi”, tôi đây chỉ
là kẻ phàm phu?
Liệu có bất kỳ ai trong các bạn đă cứu được tôi khỏi sự phiền năo?
Liệu có bất kỳ ai trong các bạn bố thí cho tôi thực dưỡng của trời khi tôi
đang đói?
Liệu có bất kỳ ai trong các bạn cảm nhận sâu sắc rằng ḿnh có thể đặt ḿnh
vào địa vị người đang đau khổ?
Các bạn đă tạo ra được điều ǵ, đă mang tới được điều ǵ?
Bạn đang làm việc ǵ đó?
Tại sao bạn lại khác người, bởi v́ bạn thuộc về những hiệp hội khác, những
giáo phái khác, có những tính khí khác nhau?
Bạn khác chính tôi ở chỗ nào?
Bạn đang làm ǵ, với mục đích ǵ?
Hằng ngày bạn làm ǵ?
Bằng cách nào bạn chu toàn được những điều được ban ra và bạn đứng vững
trong điều kiện nào và bằng cách nào?
Liệu tất cả những điều đó có ngụ ư ǵ đối với mỗi người trong các bạn?
Và giờ đây bản thân tôi là một kẻ phàm phu, tôi xin yêu cầu bạn hăy nh́n
theo quan điểm của tôi, tôi xin yêu cầu bạn đến nh́n qua cửa sổ của tôi,
điều này ắt cho bạn thấy cơi trời của tôi, khu vườn của tôi và chỗ ở của
tôi.
Thế th́ bạn ắt thấy rằng điều quan trọng không phải là những ǵ bạn làm,
những ǵ bạn đọc, điều bất cứ ai nói hoặc không nói với bạn, xem bạn là ǵ
hay không phải là ǵ, mà điều quan trọng là ở chỗ bạn phải có ḷng ham muốn
tha thiết bước vào cái nơi có Chân lư.
Bởi v́ ở đó có Hạnh phúc chân thật, có cái Thiên quốc duy nhất đáng sở hữu
chứ không phải chỉ là những ngôn từ rỗng tuếeh.
Và tôi muốn các bạn hăy đến xem nó; tôi muốn các bạn đến cảm nhận nó; tôi
muốn các bạn đến suy tư và suy gẫm về nó chứ không chỉ bảo tôi: “Ô, ông th́
khác chứ, ông ở trên đỉnh núi, ông là một thần bí gia mà”.
Bạn cung cấp cho tôi những ngôn từ rồi dùng ngôn từ của ḿnh để che giấu Sự
Thật của tôi.
Tôi không muốn bạn cắt đứt với mọi điều mà bạn đang tin tưởng.
Tôi không muốn bạn chối bỏ tính khí của ḿnh.
Tôi không muốn bạn làm những điều mà bạn không cảm thấy là đúng.
Nhưng có ai trong các bạn được hạnh phúc chăng?
Liệu các bạn, có ai trong các bạn đă nếm mùi Vĩnh hằng chưa?
Liệu bạn có biết rằng Bất tử là ǵ chắng, Chân lư là ǵ chăng?
Người ta chỉ có thể phán đoán về bạn qua điều ấy chứ không qua bất cứ điều
ǵ khác nữa.
Bạn đừng có chế ra những ngôn từ, đừng có che giấu Sự Thật bằng những điều
không thực, như vậy chẳng có mục đích ǵ đâu, chẳng có sinh khí ǵ đâu, như
vậy chẳng mang lại cho bạn sức mạnh và sự ngất ngây của mục đích.
Tôi xin nói, nếu bạn đến cái Lạc bang này, sinh hoạt và lưu ngụ ở đó, th́
bạn ắt có được đốm lửa của thiên tài, bạn ắt thuộc về những người xây dựng
chân chính mang lại Hạnh phúc cho thế gian. Lúc bấy giờ bạn đang bố thí, bạn
đang kiến tạo và bất cứ điều ǵ bạn làm ắt mang dấu ấn của tạo hóa.
Tôi xin nói, tôi ở trên một cơ sở
vững chắc hơn, đẹp đẽ hơn, có sức mạnh nhiều hơn, vinh quang nhiều hơn so
với những người ở trong vũng lầy, so với những kẻ nghĩ rằng v́ quá khó phá
vỡ mọi chuyện mà ḿnh đă tạo ra, cho nên rất khó đạt tới Lạc bang của tôi,
rất khó lên tới đó.
Nhưng chắc chắn, nếu bạn đang ở trong vũng lầy th́ bạn chẳng ngần ngại bước
lên mặt đất vững vàng hơn, nơi có ánh nắng mặt trời, sự tươi mát và không
khí trong lành.
Bạn phải chọn lựa.
Tính khí, tước hiệu quan trọng ǵ đâu nếu bạn đă nhập vào cái Thiên quốc Lạc
bang vốn là cội nguồn của Chân lư, cội nguồn của Vĩnh hằng, nơi bạn không
c̣n là một biệt ngă nữa?
Tại sao bạn lại ngần ngại đến đây để xem? Tôi không yêu cầu bạn đi theo tôi,
nhưng tôi yêu cầu bạn hăy đến xem những điều có thật, những điều thường tồn.
I
Một bức thư
Trại Ngôi Sao, Ommen
Ngày 20 tháng 7 năm 1926.
Vào chủ nhật ngày 11, chúng ta có một buổi pháp thoại kỳ diệu nhất và cảm
nhận được sự hiện diện của Chúa Kitô một cách rất có thực. Sau đó chính
Krishnaji bảo tôi rằng suốt buổi ấy ông thật khó khăn khi không nói “Ta”
thay v́ “Ngài”, nhưng tôi thiết tưởng rằng ngay cả khi không có điều đó th́
tất cả chúng ta đều biết rằng Ngài đă có ở đó.
Từ ngày đó trở đi dường như thế càng
ngày ta càng có được sự hiện diện của Ngài nhiều hơn, và mỗi buổi sáng đều
thu hút ta đến gần hơn, bước vào thánh Tâm của Chúa Kitô. Mỗi buổi sáng
chúng ta cùng nhau tham thiền và mặc dù Krishnaji không có mặt ở đó bằng
xương bằng thịt, chúng ta cảm thấy ông gần gũi xiết bao và chúng ta đă được
ḥa nhập thành một sự đơn nhất đẹp đẽ. Trọn cả Lâu đài đă trở nên sống động
và mọi cánh rừng đều có vẻ hân hoan với chúng ta khi Ngài có mặt. Thời tiết
thật là kỳ diệu, hầu như là đặc trưng nóng của Ấn Độ, lúc trời nắng th́ bầu
trời không có mây.
Mỗi buổi sáng Krishnaji đều nói
chuyện với chúng ta về Thiên quốc Lạc bang, làm sao ta có thể vào nước trời,
văng sanh cực lạc và an trụ ở đó măi măi. Và ông đă thật sự đưa chúng ta vào
Thiên quốc Lạc bang ấy, khiến cho ta nếm mùi “an lạc, nghiêm chỉnh” mà ông
đă mô tả. Chúng ta đă sống trong một vùng đất mê ly và đă được đưa lên tới
đỉnh cao của trải nghiệm mà tôi thiết tưởng ắt phải làm thay đổi hoàn toàn
cuộc đời của tất cả chúng ta. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ḿnh có thể đạt
được hạnh phúc như thế trên trần gian. Và chúng ta đă trở nên đơn nhất đến
nỗi ta dường như là một tâm thức duy nhất và khi bạn ngỏ lời với một người
th́ bạn ắt sẽ ngỏ lời với tất cả.
Vào ngày chủ nhật vừa qua, chúng ta lại cảm nhận được Chúa Kitô, chỉ có điều
là mạnh mẽ hơn nhiều và dường như thể chúng ta đă đạt tới đỉnh cao, nhưng
ngày ấy đă lùi lại đằng sau xa tít khi tới tận hôm qua. Lúc bấy giờ một lần
nữa Ngài nói chuyện và dùng đại từ nhân xưng. Krishnaji bảo rằng: “Hăy đi
theo Ta, Ta sẽ chỉ cho các con con đường dẫn vào Thiên giới lạc bang, Ta sẽ
ban cho mỗi một trong các con cái ch́a khóa giúp con mở được cánh cổng dẫn
vào vườn địa đàng”.
Điều này c̣n kỳ diệu và đẹp đẽ hơn ngay cả ngày 28 (ngày 28 tháng 12 năm
1925 ở Adyar - C.J.), trước hết v́ Ngài ở đó với chúng ta không phải chỉ
trong vài khoảnh khắc mà trọn cả một tiếng đồng hồ. Hai là trong khi vào
ngày 28, người ta có thể cảm nhận được sự phân ly nhân cách giữa Chúa Kitô
và Krishnaji th́ giờ đây dường như tất cả đă biến mất và Họ chỉ c̣n là Một,
Krishnaji đă trở thành Chúa Kitô. Ông không c̣n bất kỳ khó khăn nào khi
tuyên bố: “Các con hăy đi theo Ta”, ông không thể không nói như vậy v́ ông
là Chúa Kitô.
Và ngay cả tôi vốn tuyệt nhiên không có thần nhăn cũng có thể thấy gương mặt
của Chúa Kitô qua gương mặt của Krishnaji; và tôi ngồi trong hào quang của
Ngài và hào quang ấy sáng chói đến nỗi tôi hầu như bị ḷa mắt. Tôi thấy thật
khó mà khóc được, nó vô cùng đẹp đẽ, vô cùng cảm động, vô cùng thiêng liêng.
Khi Krishanji ngừng nói th́ Jadu (ông Jadunandan đă quá cố - C.J) đứng dậy,
phủ phục trước chân Krishnaji và khi Ngài nâng ông lên với một cái nh́n từ
bi thiêng liêng th́ đó hầu như là khoảnh khắc xúc động nhất. Tôi cũng ước ao
nối gót điều đó, nhưng tôi bắt gặp ánh mắt của Krishnaji khiến tôi khựng lại
. . .
Tôi viết thư này trong ngất ngây bởi
v́ tôi có thể cho ḿnh đến với bạn, và tôi ở trạng thái ngất ngây v́ bản
thân tôi đă nh́n thấy và biết được, cho nên chẳng cần phải bảo tôi. Tôi giả
sử ḿnh phải xuống trở lại trần thế nhưng tôi hi vọng rằng ḿnh sẽ luôn luôn
có thể giữ lại được một điều ǵ đó của cơi Trời mà tôi đă bước vào suốt đời.
II
Một bức thư
Ngày 31 tháng 7 năm 1926.
Tôi rời Ommen vào sáng thứ tư, hai ngày trước khi Đại hội bế mạc; do đó tôi
không thể nói cho bạn biết điều ǵ đă xảy ra từ khi tôi rời nơi ấy, nhưng
bài thuyết tŕnh của Krishnaji ở buổi Lửa Trại vào ngày thứ 3 (27 tháng 7
năm 1926) là mọi điều mà tôi hoặc bất kỳ ai khác, đều có thể hi vọng và
trông mong nghe được. Sau khi đó tôi không thể lắng nghe ai khác nữa và vui
ḷng ra đi.
Tôi chẳng biết những người khác đă
cảm nhận phát biểu như thế nào, nhưng tôi biết y như tôi biết ḿnh đang
sống, đó là Chúa Kitô ở đó suốt mọi thời gian và đang nói bằng giọng của
Krishnaji.
Thoạt tiên Krishnaji bắt đầu theo
như thông lệ, mặc dù tôi để ư thấy (tôi ở rất gần ông) trong dáng vẻ bề
ngoài của ông có một phẩm giá phi thường. Khuôn mặt của ông trở nên đầy uy
quyền và nghiêm trang một cách kỳ lạ, đôi mắt của ông thỉnh thoảng lại khép
hờ hờ dường như thể đang nh́n vào bên trong, nó có một ánh lửa phi thường và
ngay cả giọng nói của ông cũng nổi lên một cách sâu xa và viên măn hơn.
Quyền lực tiếp tục gia tăng theo mỗi lời mà ông thốt ra. Người ta cảm thấy
nó dâng lên và bao trùm tất cả đám đông lớn con người giống như một đợt sóng
triều vĩ đại. Có một sự tịch lặng kỳ lạ - chẳng ai nhúc nhích hoặc hé môi
ngay cả sau khi đă hết rồi. Sau vào khoảng 10 phút khi những ngôn từ đầy
thẩm quyền và đầy hảo ư đă càng ngày càng thu thập thêm sức mạnh th́ tới cụm
từ: “Các con đă cho Ta cái ǵ khi Ta đói?” và từ đó trở đi cho tới hết luôn
luôn là ngôi thứ nhất. Bài diễn từ đó ắt các bạn đọc được và tôi cũng thế,
nhưng tôi biết rằng ḿnh sẽ không t́m được trong đó một phần mười của điều
mà ḿnh đă nghe thấy. Nó nói về việc “mở rộng cánh cửa tâm trí”. Dường như
thế mọi cánh cửa cái và cửa sổ mở ra và không khí tự do trong lành của miền
sơn cước ùa vào. Ta không thể miêu tả nó được. Liệu có thể nói được ǵ đây?
Chúa Kitô đang ở đó và Ngài đang nói. Tôi thiết tưởng theo thông lệ ḿnh
cũng kiểm soát được khá nhiều xúc cảm của ḿnh, nhưng khi mọi chuyện qua rồi
th́ tôi nhận thấy rằng ḿnh đang run rẩy từ đầu xuống chân và chỉ có một ư
tưởng duy nhất là thoát ra khỏi đám đông và tự ḿnh đi vào rừng.
Tôi chẳng biết những người khác suy
nghĩ hoặc cảm nhận ra sao, v́ sáng hôm ấy tôi đă ra đi mà không thấy ai hết.
Tôi chỉ thấy Krishnaji v́ ông tiễn tôi vào phút chót. Ông vẫn thân thương
như bao giờ hết và khi tôi bảo ông rằng chiều tối hôm trước trọn cả dáng vẻ
bên ngoài của ông đă thay đổi xiết bao, th́ ông bảo rằng: “Tôi mong rằng
ḿnh cũng có thể thấy được điều đó”.
Đối với nhiều người bài thuyết tŕnh
ắt giống như quả bom nổ, phá vỡ nhiều lư thuyết được ưa chuộng và nhiều niềm
tin dễ chịu. Nhưng “Khi bán Thần linh đi rồi th́ Thần linh mới tới được”.
Mong sao mọi người đều ngộ ra được điều này và hăy nhớ điều Ngài nói: “Ta
đến đây không phải mang lại ḥa b́nh mà mang lại một thanh gươm”; hăy sẵn
sàng ĺa bỏ tất cả rồi đi theo Ngài.
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS