Quê người há chẳng phường xanh mắt
Cảnh nghịch ai không chóng bạc đầu
Trần Danh Án (1)
Nếu các ông Nghị của Denver đồng ư th́ nơi đây sẽ là một thành phố đầu tiên trên thế giới mà dân chúng được bảo vệ khỏi những khổn lực, căng thẳng.
Đó là nhờ ở nhà hoạt động Jeff Peckman với đề nghị “Initiative for Safety Through Peace”. Một sáng kiến an toàn trong ḥa b́nh mà anh ta chuyển sang Hội Đồng Thành Phố để yêu cầu thảo luận, biểu quyết.
Jeff là thành viên của Đảng Luật Thiên Nhiên (Natural Law Party). Anh ta yêu cầu thành phố phải bảo đảm sự an b́nh của dân chúng bằng cách chấp nhận và cổ vơ cho việc giảm căng thẳng của mọi người. Chẳng hạn đặt âm nhạc thư giăn nơi công cộng, cải biến phần ăn trưa của học sinh, tổ chức nhiều cơ hội để dân chúng cắm trại, vui đùa, ... sau những ngày làm việc vất vả...
Theo Jeff, “căng thẳng (stress) là một loại rác rưởi mà thành phố phải hốt bỏ”.
Nghe thấy vậy, cụ Ba Phải Giao Chỉ phán rằng: “Anh chàng này trẻ người non dạ vậy mà ‘ lói lăng cũng có nư’. Ngoại cảnh rối loạn, tâm thân bất ổn th́ đời sống làm sao mà an b́nh cho được.”
Denver là thành phố trên năm trăm ngàn dân cư, với nhiều điều tốt: tội ác rất thấp, không khí trong lành, một năm có 300 ngày nắng ấm, 60% dân chúng ham học, có thẻ mượn sách ở thư viện.
Phản ứng của các quan ông quan bà Nghị viên về đề nghị của Jeff đều có vẻ rất “găng”. Một ông Nghị nói, “Dân chúng bầu chúng tôi lên đâu có phải để bàn căi, giải quyết cái đề nghị kỳ quặc, phù phiếm như vậy”. Một bà Nghị khác than phiền, “Chúng tôi đang rất căng thẳng (stressed out) v́ cái đề nghị điên khùng của anh ta”.
Vậy th́ stress là cái ǵ mà cần phải một điều luật để giải quyết. Và nguy hại của nó ra sao?
Stress trong đời sống không phải là điều mới lạ. Tổ tiên ta xưa kia cũng có những căng thẳng: sợ thú rừng ăn thịt; sợ nước lũ cuốn trôi; sợ thần linh trừng phạt. Nhất là sợ về nhà bị vợ cằn nhằn v́ đi săn không bắt được mồi, lại phải ôm Trăng ngủ ghế đá ngoài trời... Và c̣n nhiều thứ sợ khác nữa.
Rồi tới thời đại văn minh tiến bộ th́ cũng có cả trăm thứ căng thẳng. Có người đă ví stress là hậu quả của nếp sống tiến bộ. Cuộc sống của ta ngày một như chạy đua với nhiều đ̣i hỏi. Đa số những căng thẳng có liên hệ tới công việc làm ăn. Theo thống kê, con người hôm nay làm việc cả trăm giờ nhiều hơn vào vài chục năm về trước. Biết bao nhiêu nhu cầu cho gia đ́nh, cho sức khỏe, cho an toàn cá nhân, tài chánh. Chúng ta có nhiều vấn đề cả ngàn lần nhiều hơn tổ tiên ta mà thời gian để giải quyết th́ cũng chỉ có vậy.
Cô thư kư mới bị sếp lớn khiển trách, dọa cho nghỉ việc. Tim cô đập nhanh, khô cổ. Tối về than phiền với chồng: “Em đang bị stress đây”.
Một ông chủ bút bù đầu kiếm bài cho số báo cuối tuần, hít khói thuốc liên hồi, nhức đầu, mặt nhăn như bị rách cũng kêu đang bị stress.
Một bà chủ tiệm phở đông khách, đếm tiền không kịp, thở dài, nói: “Chán quá! em muốn sang tiệm v́ công việc nhiều stress quá”! Nhưng chẳng bao giờ thấy bà sang tiệm mà chỉ thấy mỗi buổi chiều mang tiền tươi đi gửi ngân hàng đều đều.
Thực là trăm khó khăn đổ lên đầu stress.
Stress đă là đề tài cho nhiều nghiên cứu khoa học từ cả thế kỷ nay. Năm 1920, nhà sinh học uy tín Hoa Kỳ Walter Cannon đă tả căng thẳng như là một đáp ứng “chống trả hay chạy để bảo toàn sinh mệnh” - tả hay tẩu - (Fight or Flight). B́nh thường th́ phản ứng này giúp ta vượt qua khó khăn bằng sự gia tăng vài hóa chất trong cơ thể. Nhưng nếu liên tục, hóa chất cao sẽ đưa tới tác dụng không tốt.
Nhưng phải đợi tới năm 1956, danh từ Stress mới được Y sĩ Gia Nă Đại gốc Áo Hans H Selye phổ biến trong quần chúng. Theo Selye, “stress là một phản ứng không đặc biệt của cơ thể trước một đ̣i hỏi nào đó. Nó là một phần của đời sống con người”.
Nhà tâm lư học Mc Grath lại coi “stress như một sự mất thăng bằng giữa đ̣i hỏi và khả năng đáp ứng. Khi đáp ứng không thỏa đáng sẽ có hậu quả không tốt”.
Một tác giả khác, Richard Lazarus cho “stress là một diễn tả chủ quan từ tâm trí, nên nó xuất hiện tùy theo cách nh́n của con người với sự việc”.
Nói một cách giản dị th́ stress là đáp ứng của ta trước một khó khăn xẩy đến với ta.
V́ thế, trước cùng một biến cố mà người này cho là căng thẳng th́ người khác lại cho là b́nh thường. Chẳng khác ǵ miếng “filet mignon” tốt với người thiếu hồng cầu th́ lại không tốt với người dị ứng với thịt ḅ. Hoặc việc tranh luận với bà vợ về bát canh cua quá mặn không có ǵ là stress. Nhưng sự tức giận, đập bàn đập ghế mới là stress.
Vào một thời điểm nào đó, chúng ta ai cũng có stress. Cũng như ai cũng có thể bị cảm lạnh, nhức đầu. Cảm lạnh, nhức đầu không ở lại lâu. Nhưng stress có thể làm phiền ta cả tuần, cả tháng. Có khi lâu hơn và có thể hủy hoại ta.
Nhóm nghiên cứu bên Nga đă thử nghiệm khả năng chịu đựng ghen tuông của một chú chuột. Họ chia cách một cặp vợ chồng chuột vào hai cái lồng. Cho một chuột đực lạ vào lồng có chuột cái. Anh chồng tức điên lên mỗi khi thấy vợ ḿnh âu yếm với t́nh lang mới mà không làm ǵ được để cứu bồ. Mấy tháng sau chú ta chết v́ bệnh tim mạch, mặc dù vẫn được ăn uống đầy đủ.
Rơ là:
“ Giết nhau chẳng cái dao cầu
Giết nhau bằng cái u sầu, độc chưa” - Cung Oán Ngâm Khúc.
Nhưng không phải stress bao giờ cũng không tốt.
Vừa phải, stress là những khích lệ, thử thách mà khi vượt qua ta thấy phấn khởi. Horace đă từng phát biểu: “Khó khăn làm phát lộ thiên tài; sự thịnh vượng làm ch́m đắm nó”.
Cho nên ít quá th́ buồn chán mà nhiều quá th́ khó khăn. Trung dung là tốt. Một nhà tâm lư học đă ví: kiếm cái trung dung trong căng thẳng chẳng khác khi lên dây đàn. Quá chùng không ra tiếng mà quá căng lại đứt dây.
Có những dấu hiệu báo trước sự xuất hiện của stress:
- Một cảm giác buồn buồn;
- Một bồn chồn, lo âu, bất an;
- Trong người thấy như khó chịu, nhậy cảm, dễ gây gổ, tức giận;
- Ră rời mệt mỏi, kém tập trung, kém suy nghĩ , không quyết định.
Rồi:
- Lơ là, trễ nải trong công việc;
- Tự cô lập với bạn bè, sinh hoạt xă hội;
- Ám ảnh với những ư nghĩ tiêu cực;
- Mất ăn mất ngủ; chóng mặt nhức đầu; hay đau vặt; huyết áp lên cao, nhịp tim nhanh chậm bất thường, ...
- Lạm dụng rượu, thuốc để giải tỏa khó khăn, ...
Khi có những dấu hiệu này th́ chẳng nên chờ đợi tự chúng tan đi. Mà cần kiếm thầy kiếm thuốc.
Cố vấn tâm lư. Cán bộ xă hội. Thầy thuốc tâm thần. Thuốc tây, dược thảo. Lại c̣n kinh nghiệm cha ông, vợ-chồng đóng cửa chỉ dẫn cho nhau. Thiếu ǵ cách hiệu nghiệm. Nhưng chớ mượn rượu tiêu sầu, lấy việc chích hồng phiến, bạch phiến làm vui.
Ngoài ra, mỗi người có cách riêng để giải quyết stress v́ ảnh hưởng của nó tùy theo trường hợp. Đẹp người xấu ta. Vui buồn tùy cảm nhận. Việc nặng nhẹ tùy khả năng chuyên môn.
Nhưng stress trở thành có vấn đề khi ta để nó lôi cuốn ta đi.
“Ḷng người th́ có hạn, ước muốn th́ vô cùng.
Lấy cái có hạn mà theo cái vô cùng: nguy hại thay!”
Rồi bất măn, trầm cảm, buông xuôi.
Sao ta không tự lượng sức ḿnh. Chẳng nên cố quá để rồi thành quá cố!!!
Bác sĩ Nguyễn Ư-ĐỨC
Texas cuối 9-03
(1) Thơ Trần Danh Án (khi theo hầu Vua Lê Chiêu Thống bên Tầu)
trang nhà l trang sách l bản tin l thiền học l tiểu sử l trang thơ l h́nh ảnh l bài vở