Không Tôn Giáo Nào Cao Hơn Chân Lư

 HOME  sách   TIỂU SỬ    BẢN TIN   H̀NH ẢNH   thIỀN    BÀI VỞ   THƠ   gifts   TẾT 2006  BOOKS  MAGAZINES

 

NHÂN QUẢ

(KARMA)

Tác giả Annie Besant

Bản Dịch Tâm Như 2007

 

Nhà Xuất Bản Thông Thiên Học

Adyar, Chennai 600 020, India

Ấn bản lần nhất   1895

Ấn bản lần hai     1897

Ấn bản lần ba      1905

NHÂN QUẢ

MỤC LỤC

 

Lời nói đầu

Dẫn nhập

Tính bất di bất dịch của Định luật

Các Cơi của Thiên nhiên

Việc sinh ra H́nh tư tưởng

Hoạt động của các H́nh tư tưởng

Tạo ra Nhân quả về Nguyên tắc

Tạo ra Nhân quả xét theo Chi tiết

Sự thanh toán Nhân quả

Giáp mặt với Nhân quả

Xây dựng Tương lai

Uốn nắn Nhân quả

Chấm dứt Nhân quả

Cộng Nghiệp

Kết luận

 

LỜI NÓI ĐẦU

 

Người ta chỉ cần nói ít lời để giới thiệu quyển sách nhỏ này ra với thế giới. Đó là quyển thứ tư trong một loạt các Cẩm nang được dự tính đáp ứng yêu cầu của công chúng nhằm tŕnh bày giáo huấn Thông Thiên Học một cách đơn giản. Một số người đă phàn nàn rằng kho tài liệu của chúng tôi vừa quá bí hiểm, quá chuyên môn, lại vừa quá đắt tiền đối với bạn đọc thông thường, và chúng tôi hi vọng rằng loạt sách này có thể thành công trong việc cung ứng điều thật sự cần thiết. Thông Thiên Học không chỉ dành cho người có học, nó dành cho tất cả mọi người. Có lẽ trong số những người nhờ vào những quyển sách nhỏ này mà lần đầu tiên thoáng thấy được giáo huấn Thông Thiên Học th́ chỉ một vài người là được chúng dẫn dắt thâm nhập sâu hơn vào triết lư, khoa học và tôn giáo của nó, giáp mặt với những vấn đề bí hiểm của nó bằng ḷng nhiệt thành của người t́m học và bầu nhiệt huyết của kẻ sơ cơ. Nhưng các cẩm nang này không phải được viết cho học viên tha thiết vốn không nao núng trước những khó khăn ban đầu; chúng được viết cho những người nam nữ bận rộn làm việc mưu sinh hằng ngày trên thế gian và t́m cách đơn giản hóa một số sự thật cao cả vốn khiến cho ta sống cuộc đời dễ chịu hơn và giáp mặt với sự chết thoải mái hơn. V́ được viết ra bởi những người phụng sự các Chơn sư vốn là các bậc Huynh trưởng của nhân loại cho nên chúng không thể có mục tiêu nào khác hơn là phụng sự đồng loại của ḿnh. 

 

Dẫn nhập

 

Mọi tư tưởng của con người khi được khai triển ra đều chuyển vào nội giới, và trở thành một thực thể hoạt động bằng cách liên kết (ta có thể gọi là hỗn hợp) với một tinh linh ngũ hành – nghĩa là với một trong các lực bán thông tuệ thuộc các giới trong thiên nhiên. Nó sống c̣n với vai tṛ là một sinh linh thông tuệ hoạt động – một tạo vật do trí người sinh ra – trong một thời gian lâu hoặc mau tỉ lệ với cường độ nguyên thủy của tác động trí năo đă sản sinh ra nó. Vậy là một tư tưởng tốt trường tồn dưới dạng một quyền năng hoạt động ban phúc, c̣n một tư tưởng xấu trường tồn dưới dạng một con quỉ giáng họa. Và thế là con người không ngừng làm cho ḍng tâm linh của ḿnh trong không gian chứa đầy thế giới của riêng ḿnh, ngổn ngang đám con cháu của những hoang tưởng, ham muốn xung động và đam mê của ḿnh, ḍng tâm linh này phản tác động lên bất kỳ nhà thông linh nào hoặc tổ chức thần kinh nào đến tiếp xúc với nó, tỉ lệ với cường độ năng động của nó. Phật tử gọi nó là “Uẩn” (Skandha), c̣n tín đồ Ấn giáo gọi nó là “Nhân quả” (Karma). Bậc cao đồ triển khai những h́nh tướng này một cách hữu thức; c̣n những người khác phóng chúng ra một cách vô ư thức[1].

Từ trước đến nay chưa có một phác họa sinh động nào về bản chất của Nhân quả đă từng đưa ra hay hơn những ḍng chữ nêu trên vốn được rút ra từ một trong những bức thư đầu tiên của Chơn sư K. H. Nếu ta hiểu rơ được những thứ này với mọi hàm ư của chúng th́ những bối rối xung quanh đề tài này phần lớn sẽ biến mất và ta sẽ lĩnh hội được nguyên tắc chính yếu là nền tảng của tác động Nhân quả. V́ vậy ta phải coi chúng là biểu thị đường lối nghiên cứu hay ho nhất và ta sẽ bắt đầu bằng cách xét tới quyền năng sáng tạo của con người. Trước hết ta chỉ cần quan niệm rơ ràng về tính bất di bất dịch của định luật cùng với các cơi lớn trong Thiên nhiên.

 

TÍNH BẤT DI BẤT DỊCH CỦA ĐỊNH LUẬT

 

Có một sự thật sáo ṃn là chúng ta sống trong phạm vi của định luật, chúng ta bị vây bủa bởi những định luật mà chúng ta không thể phá vỡ được. Thế nhưng khi ta thừa nhận sự thật này một cách chân thành và mang tính sống c̣n, khi ta thấy nó là sự thật cả trong thế giới tâm trí và đạo đức lẫn trong thế giới vật lư, th́ ta thường bị đè bẹp bởi một cảm giác chới với nào đó, dường như thể ta cảm thấy ḿnh nằm trong nanh vuốt của một quyền lực mạnh mẽ nào đó túm bắt lấy ta và lôi cuốn ta đi tới bất cứ nơi nào nó muốn. Thực ra th́ trường hợp này lại ngược hẳn với thực tại, v́ một khi ta đă thấu hiểu quyền lực đó th́ mănh lực ấy sẽ ngoan ngoăn đưa ta đi tới bất cứ nơi đâu mà ta muốn: ta có thể sử dụng mọi mănh lực trong Thiên nhiên tỉ lệ với mức mà ta thấu hiểu được chúng. “Thiên nhiên được chinh phục sẽ ngoan ngoăn vâng lời” và năng lượng vô địch của nó sẽ tuân theo lệnh của ta ngay khi sự hiểu biết giúp ta làm việc phối hợp với chúng chứ không đương đầu với chúng. Chúng ta có thể chọn ra từ kho dự trữ vô tận của nó những mănh lực phục vụ được cho mục đích của ta để tạo trớn cho ta và định hướng cho ta v.v. . . thế là chính tính bất biến của chúng ắt bảo đảm được cho sự thành công của ta.

Tính bất biến của định luật là nền tảng của sự an toàn trong thí nghiệm khoa học, là cơ sở cho mọi khả năng hoạch định một kết quả và tiên đoán tương lai. Nhà hóa học dựa vào tính chất này v́ chắc mẫm rằng Thiên nhiên bao giờ cũng đáp ứng theo cùng một cách thức nếu người ta nêu ra những vấn đề một cách chính xác. Y coi sự biến thiên về kết quả là hàm ư có thay đổi về phương thức của ḿnh chứ không thay đổi nơi Thiên nhiên. Mọi tác động của con người cũng như thế; nó càng dựa vào sự hiểu biết th́ nó càng dự báo chắc chắn hơn, v́ mọi “tai biến” đều là kết quả của sự vô minh do sự vận hành của những định luật mà người ta không biết tới hay bỏ qua. Trong thế giới tâm trí và đạo đức cũng như thế giới vật lư, ta có thể tiên đoán được, hoạch định được, tính toán được các kết quả. Thiên nhiên không bao giờ phản bội chúng ta; chỉ có sự mù quáng của chính ta là phản bội ta thôi. Trong mọi thế giới đó th́ càng hiểu biết lại càng có nghĩa là có nhiều quyền năng, và sự toàn tri cũng như toàn năng chỉ là một.

Ta phải trông mong định luật cũng bất biến nơi thế giới tâm trí và đạo đức cũng như nơi thế giới vật lư v́ vũ trụ là phân thân của Đấng Nhất Như và điều mà chúng ta gọi là Định luật chẳng qua là biểu hiện của Bản chất Thiêng liêng. V́ chỉ có Sự Sống Nhất Như phân thân ra vạn vật cho nên cũng chỉ có một Định luật duy nhất bồi dưỡng cho vạn vật; các thế giới dựa trên ḥn đá tảng Bản chất Thiêng liêng này giống như dựa trên một nền tảng chắc chắn bất di bất dịch.

 

CÁC CƠI CỦA THIÊN NHIÊN

 

Khi nghiên cứu sự vận hành của Nhân quả theo đường lối mà Chơn sư đă gợi ư, chúng ta phải quan niệm rơ rệt về ba cơi thấp trong vũ trụ cùng với các nguyên khí liên quan tới chúng. Các tên gọi dành cho chúng biểu thị trạng thái tâm thức hoạt động trên các cơi đó. Về vấn đề này, một sơ đồ có thể giúp ích cho ta, chỉ cho ta các cơi với những nguyên khí liên quan tới chúng và các hiện thể mà một thực thể hữu thức có thể sử dụng để viếng thăm các cơi đó.

 

 

      ATMA

 

Sushupti

 

Bồ Đề

Thể Tâm    linh

Devachan

 

Manas

Thể Trí
----------
Thể Nguyên nhân

Thông linh tức Trung giới

Thông linh cao cấp

Kama Manas

      Kama

Thể Tinh vi

Thông linh cấp thấp

Cơi Trần

 

  Linga Sharira

  Sthula Sharira

Thể Phách
------
Xác Phàm

 

 

Trong huyền bí học thực tiễn, học viên học cách viếng thăm các cơi này và tự ḿnh khảo cứu để biến lư thuyết thành ra sự hiểu biết. Hiện thể thấp nhất tức xác phàm phục vụ cho tâm thức khi nó hoạt động trên cơi trần, và ở cơi trần tâm thức bị hạn chế bên trong phạm vi năng lực của bộ óc. Thuật ngữ thể tinh vi bao trùm đủ thứ các thể siêu vật lư lần lượt thích hợp với đủ thứ t́nh huống của một cơi rất phức tạp mà ta gọi là cơi thông linh. Ở sơ đồ Số 1 trong Cẩm nang số 1, ta thấy trên cơi Devachan có hai mức xác định rơ rệt, mức sắc giới và mức vô sắc giới; ở mức thấp hơn tâm thức dùng một thể nhân tạo tức mayavi rupa, nhưng thuật ngữ Thể Trí dường như thích hợp hơn để biểu thị nó v́ vật chất cấu tạo nên nó thuộc cơi manas. Ở mức vô sắc giới ta phải dùng Thể Nguyên nhân (the causal body). C̣n ở cơi Bồ Đề th́ chưa cần phải nói đến. Thế mà vật chất trên các cơi này không giống hệt nhau, nói chung là vật chất của mỗi cơi thô trược hơn vật chất ngay bên trên nó. Điều này cũng thuận theo sự tương tự trong Thiên nhiên v́ sự tiến hóa theo lộ tŕnh đi xuống vốn từ phần loăng nhẹ sang phần nặng đục, từ phần tinh vi sang phần thô trược. Hơn nữa, trên các cơi này đều có các huyền giai sinh linh bao la trải dài từ các đấng thông tuệ cao tột nơi cơi tâm linh xuống tới các tinh linh ngũ hành thấp nhất thuộc tiềm thức trên cơi trần. Trên mọi cơi th́ tinh thần và vật chất đều liên kết với nhau nơi mọi hạt (particle) – mọi hạt đều có hiện thể là vật chất và sự sống là tinh thần – và mọi khối tập hợp độc lập các hạt, mọi h́nh tướng riêng rẽ thuộc đủ mọi thứ, mọi loại h́nh đều có phần hồn là những sinh linh biến thiên về cấp độ phù hợp với cấp độ của h́nh tướng. Như vậy không một h́nh tướng nào tồn tại mà không có phần hồn, nhưng thực thể cấp phần hồn có thể là một đấng thông tuệ cao tột, là một tinh linh ngũ hành thấp nhất hoặc bất kỳ tập đoàn hằng hà sa số nào rải ra giữa hai cực đoan ấy. Những thực thể mà giờ đây ta xét đến chủ yếu là thuộc về cơi thông linh v́ chúng cung cấp cho con người thể dục vọng (kama rupa) – thường được gọi là thể cảm giác – thật vậy, chúng được kiến tạo vào trong cái khuôn thể vía của y và làm linh hoạt các giác quan thể vía của y. Nói theo kiểu chuyên môn th́ chúng là các tinh linh ngũ hành sắc giới (rupa devatas) của cơi thú tính (the animal world) và là những tác nhân chuyển đổi biến rung động thành ra cảm giác. Đặc trưng nổi bật nhất của các tinh linh dục vọng chính là cảm giác tức khả năng chẳng những đáp ứng được với các rung động mà c̣n cảm nhận rung động nữa; cơi thông linh đặc nghẹt các thực thể này với đủ thứ cấp độ tâm thức, chúng tiếp nhận các tác động thuộc đủ mọi loại rồi tổ hợp các tác động đó thành ra cảm giác. Thế là bất cứ sinh linh nào có một hiện thể được cấu tạo từ các tinh linh ngũ hành này đều có thể cảm xúc được, và con người cảm xúc thông qua một hiện thể như vậy. Một con người không ư thức được về các hạt thuộc cơ thể ḿnh hoặc ngay cả tế bào của cơ thể nữa; các hạt tế bào này đều có ư thức của riêng ḿnh nhờ vậy chúng tiến hành đủ thứ quá tŕnh sinh hoạt thực vật của con người; nhưng con người mà cơ thể được tạo thành bởi các tế bào ấy không chia xẻ ư thức của các tế bào, không hữu ư trợ giúp hoặc cản trở chúng khi chúng tuyển lựa, đồng hóa, tiết ra hoặc xây dựng con người không hề có lúc nào để cho ư thức giao tiếp được với tâm thức một tế bào, chẳng hạn như trong trái tim của ḿnh, để biết chính xác xem nó đang làm ǵ. Tâm thức của y b́nh thường là hoạt động trên cơi thông linh, và ngay cả trên các cơi thông linh cao siêu (nơi mà tâm trí hoạt động trên đó) th́ tâm trí ấy vẫn ḥa lẫn với dục vọng chứ tâm trí thuần túy không hoạt động trên cơi trung giới này.

Cơi trung giới lúc nhúc các tinh linh ngũ hành giống như những tinh linh nhập vào thể dục vọng của con người và chúng cũng tạo thành thể dục vọng đơn giản hơn của con thú cấp thấp. Nhờ vào phân bộ này của bản chất ḿnh, con người bước vào quan hệ trực tiếp với các tinh linh ngũ hành này, nhờ đó y tạo ra những mối liên kết với mọi vật xung quanh ḿnh vốn hoặc là hấp dẫn y hoặc là làm y ghê sợ. Nhờ vào ư chí, xúc động, ham muốn của ḿnh, y ảnh hưởng tới hằng hà sa số sinh linh này, chúng đáp ứng nhạy cảm với mọi nỗi xao xuyến, xúc cảm mà y phóng ra mọi hướng. Thể dục vọng của chính y đóng vai tṛ là một công cụ và cũng giống như khi nó kết hợp với những rung động từ bên ngoài thành ra các xúc cảm, cũng vậy nó phân ly các xúc cảm xuất hiện bên trong thành ra các rung động.

 

VIỆC SINH RA H̀NH TƯ TƯỞNG

 

Bây giờ ta đang ở vị thế hiểu rơ hơn những lời dạy của Chơn sư. Cái trí khi hoạt động trên cơi của riêng ḿnh nơi vật chất tinh vi thuộc cơi thông linh cao cấp ắt sản sinh ra những h́nh ảnh tức h́nh tư tưởng. Người ta đă gọi rất chính xác óc tưởng tượng là năng lực sáng tạo của cái trí và nó đúng theo nghĩa đen nhiều hơn mức đa số mọi người sử dụng cụm từ này có thể giả định được. Khả năng tạo ra h́nh ảnh là quyền năng đặc trưng của cái trí và một từ ngữ chỉ là một toan tính vụng về để phần nào biểu diễn được một h́nh ảnh trong tâm trí. Một ư tưởng, một h́nh ảnh trong tâm trí là một sự vật phức tạp và có lẽ ta cần tới trọn cả một câu mới mô tả nó được chính xác, v́ vậy một sự việc nổi bật trong đó muốn lĩnh hội được th́ từ ngữ để chỉ định sự vật ấy lại biểu diễn tổng thể đó một cách bất toàn; chúng ta nói “h́nh tam giác” và từ ngữ này gợi lên trong trí người nghe một h́nh ảnh mà ta cần phải mô tả dông dài nếu muốn truyền đạt trọn vẹn được bằng từ ngữ; chúng ta đă làm hết sức ḿnh để suy nghĩ bằng biểu tượng và rồi vất vả tổng kết những biểu tượng đó một cách bất toàn thành ra các từ ngữ. Nơi cơi mà cái trí giao tiếp trực tiếp với cái trí th́ có sự diễn tả hoàn hảo vượt xa mức bất cứ thứ ǵ mà từ ngữ truyền đạt được; ngay cả khi ta chuyển di tư tưởng thuộc loại hạn hẹp th́ ta không hề phóng đi những từ ngữ mà chỉ phóng đi những ư tưởng. Một người nói chuyện diễn tả nên lời một phần h́nh ảnh trong tâm trí của ḿnh theo tŕnh độ của y, những h́nh ảnh ấy gợi lên trong cái trí người nghe những h́nh ảnh tương ứng với h́nh ảnh trong trí của người nói chuyện; cái trí chỉ giao tiếp với những h́nh ảnh chứ không giao tiếp với từ ngữ và một nửa sự căi cọ hiểu lầm xuất hiện chỉ v́ người ta gán những h́nh ảnh khác nhau cho cùng một từ ngữ hoặc dùng những từ ngữ khác nhau để biểu diễn cùng một h́nh ảnh.

Vậy th́ một h́nh tư tưởng là một h́nh ảnh trong tâm trí được cái trí tạo ra hoặc uốn nắn từ vật chất tinh vi thuộc cơi thông linh cao cấp mà nó hoạt động trong đó như ta có nói bên trên. H́nh tư tưởng này bao gồm các nguyên tử rung động nhanh thuộc vật chất của cơi ấy, chúng tạo ra các rung động xung quanh h́nh tư tưởng; những rung động này làm nảy sinh ra cảm giác dưới dạng âm thanh và màu sắc nơi bất kỳ thực thể nào thích ứng với việc dịch thuật chúng theo kiểu đó; khi h́nh tư tưởng chuyển ra bên ngoài – hoặc ch́m xuống dưới, bất kỳ cách diễn tả nào cũng có thể được dùng để mô tả sự chuyển tiếp này – vào trong vật chất thô trược hơn của cơi thông linh cấp thấp, th́ các rung động ấy xao xuyến thành màu sắc âm nhạc túa ra mọi hướng, chiêu dụ tới h́nh tư tưởng sản sinh ra rung động ấy những tinh linh ngũ hành thuộc màu sắc đó.

Cũng như mọi thứ khác trong vũ trụ, mọi tinh linh ngũ hành đều thuộc về một trong bảy Cung bản sơ, bảy Con của Ánh sáng nguyên thủy. Xuất phát từ THƯỢNG ĐẾ ngôi ba, tức là Trí tuệ Thượng Đế biểu lộ, ánh sáng trắng tán sắc thành ra bảy Tia, tức bảy Cung, “bảy Chơn linh trước ngai Thượng Đế” và mỗi một trong các Cung này lại có bảy Cung phụ và cứ chia nhỏ ra măi theo thứ tự đó. V́ thế cho nên trong vô số biến dị tạo thành một vũ trụ, có vô số tinh linh ngũ hành thuộc về đủ sự tế phân ấy và chúng giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ màu sắc dựa trên cơ sở màu sắc mà chúng thuộc về. Chính v́ thế mà việc thật sự hiểu biết được các âm thanh, màu sắc và con số - con số làm nền tảng cho cả âm thanh và màu sắc – bao giờ cũng được giữ kín v́ ư chí giao tiếp với tinh linh ngũ hành bằng những phương tiện này và tri thức cung cấp khả năng kiềm chế.

Chơn sư K.H. có nói rất rành mạch về ngôn ngữ màu sắc này. Ngài dạy: “Làm sao mà con hiểu nổi (thật sự là điều khiển) những Mănh lực bán thông tuệ này bằng những phương tiện giao tiếp với chúng tôi, không phải thông qua ngôn từ được nói lên mà thông qua những âm thanh và màu sắc cùng với tương quan giữa các rung động của âm thanh và màu sắc? Đó là v́ âm thanh, ánh sáng và màu sắc là những yếu tố chính để tạo nên các cấp bậc sinh linh thông tuệ này, con không có được một quan niệm nào về chính sự tồn tại của các sinh linh ấy, con cũng chẳng được phép tin vào chúng – các nhà Vô thần và các Ki Tô hữu, các nhà Duy vật và các nhà Thần linh học đều đưa ra các lập luận riêng để chống lại một niềm tin như thế - , c̣n Khoa học lại phản đối mạnh mẽ hơn cả những thứ trên đối với một sự mê tín dị đoan thoái hóa như thế[2]”.

Các học viên trong quá khứ có thể nhớ tới những lời ám chỉ mơ hồ thỉnh thoảng được nêu ra về một ngôn ngữ màu sắc; họ có thể nhớ lại sự thật là ở cổ Ai cập, các bản thảo thiêng liêng đều được viết bằng màu sắc và nếu sao chép sai lầm th́ sẽ bị phạt mất mạng. Nhưng tôi không được sa đà vào cái lối ṃn hấp dẫn ấy, chúng ta chỉ quan tâm tới sự thật là việc giao tiếp với các tinh linh ngũ hành thông qua màu sắc và chúng hiểu được những từ ngữ màu sắc ấy cũng giống như con người hiểu được những từ ngữ do cửa miệng phát ra.

Sắc thái của màu sắc âm nhạc này tùy thuộc vào bản chất của động cơ thúc đẩy gây cảm hứng cho người sản sinh ra h́nh tư tưởng. Nếu động cơ thúc đẩy là trong sạch, ỵêu thương, có tính cách ban phúc th́ màu sắc được tạo ra sẽ chiêu dụ tới h́nh tư tưởng một tinh linh ngũ hành, tinh linh này sẽ mang đặc trưng được ghi dấu trên h́nh tư tưởng qua động cơ thúc đẩy đó và nó sẽ hành động theo đường lối phác họa như thế; tinh linh ngũ hành này nhập vào h́nh tư tưởng đóng vai tṛ phần hồn của h́nh tư tưởng; thế là một thực thể độc lập được tạo nên nơi cơi trung giới, một thực thể mang tính ban phúc tức là một phúc thần. Mặt khác, nếu động cơ thúc đẩy không trong sạch, mang tính trả thù và giáng họa th́ màu sắc được tạo ra sẽ chiêu dụ tới h́nh tư tưởng một tinh linh ngũ hành cũng khoác lấy những đặc trưng đă được ghi dấu lên h́nh tư tưởng qua động cơ thúc đẩy ấy, nó sẽ tác động theo đường lối được phác họa như thế, trong trường hợp này tinh linh ngũ hành cũng nhập vào h́nh tư tưởng đóng vai tṛ phần hồn của nó, thế là tạo nên một thực thể độc lập nơi cơi trung giới, một thực thể có tính cách giáng họa tức hung thần. Chẳng hạn như một tư tưởng giận dữ ắt gây ra một tia chớp lóe màu đỏ, h́nh tư tưởng rung động sao cho tạo ra màu đỏ; tia chớp lóe màu đỏ đó chiêu dụ được các tinh linh ngũ hành, chúng bị cuốn hút theo lệnh của người chiêu dụ và một trong các tinh linh ngũ hành bèn nhập vào h́nh tư tưởng khiến cho nó có một hoạt động độc lập thuộc loại h́nh phá hoại, phá đám. Con người không ngừng nói chuyện bằng ngôn ngữ màu sắc này một cách hoàn toàn vô ư thức, vậy là họ chiêu dụ được xung quanh ḿnh cả đám tinh linh ngũ hành bu quanh họ, chúng tấp vào đủ thứ h́nh tư tưởng được cung ứng cho chúng; thế là chính con người ấy đă tạo ra ḍng tâm linh của ḿnh trong không gian chứa đầy thế giới của riêng ḿnh nhun nhúc đám hậu duệ của những hoang tưởng, ham muốn, xung động và đam mê của chính ḿnh. Các thiên thần và ma quỉ do chính chúng ta tạo ra nhan nhăn xung quanh ta ở mọi phía, ban phúc và giáng họa cho những người khác, ban phúc và giáng họa cho chính chúng ta – đó quả thật là đám thiên binh thần tướng của nghiệp báo nhân quả.

Các nhà thần nhăn có thể thấy được những tia chớp lóe màu sắc thay đổi liên tục trong hào quang bao xung quanh bất cứ người nào: mỗi tư tưởng, mỗi xúc cảm được dịch thuật qua ngôn ngữ ấy nơi cơi trung giới đều hiện nguyên h́nh trước mắt người có thần nhăn. Những người phát triển khá hơn kẻ có thần nhăn b́nh thường cũng có thể thấy được các h́nh tư tưởng và có thể thấy được hậu quả tạo ra bởi những tia chớp lóe màu sắc đó trong tập đoàn các tinh linh ngũ hành.

 

HOẠT ĐỘNG CỦA CÁC H̀NH TƯ TƯỞNG

 

Đời sinh hoạt của các h́nh tư tưởng được cấp phần hồn này tùy thuộc trước hết vào cường độ ban sơ của nó; tùy thuộc vào năng lượng được người sinh ra nó cấp cho nó; thứ đến, nó c̣n tùy thuộc vào chất dinh dưỡng được cung cấp cho nó sau khi nó chào đời do việc chính y hoặc những người khác lập lại tư tưởng ấy. Đời sinh hoạt của h́nh tư tưởng có thể được không ngừng củng cố qua sự lập lại ấy, và một tư tưởng được nghiền ngẫm tạo thành chủ đề để tham thiền đi tham thiền lại, ắt có được một h́nh tướng rất ổn định trên cơi thông linh. Như vậy các h́nh tư tưởng có tính cách tương tự nhau lại c̣n thu hút nhau và củng cố lẫn nhau, tạo ra một h́nh tư tưởng có năng lượng lớn hơn và cường độ mạnh hơn hoạt động trên cơi trung giới.

Các h́nh tư tưởng liên kết với người sinh ra nó bởi cái mà ta phải gọi là một sợi dây từ khí (tạm gọi như vậy v́ không có cách diễn tả nào khác hơn) chúng phản tác động lên y tạo ra một ấn tượng khiến cho chúng được sinh sôi nẩy nở và trong trường hợp nêu trên khi h́nh tư tưởng được củng cố bằng cách lập lại th́ ta có thể tạo nên một thói quen tư tưởng rất xác định, có thể tạo ra một khuôn mẫu để cho tư tưởng dễ dàng tuôn chảy vào đó; nếu khuôn mẫu này có tính chất cao siêu chẳng hạn như một lư tưởng cao thượng th́ điều đó rất hữu ích, nhưng phần lớn th́ khuôn mẫu ấy mang tính câu thúc và cản trở sự tăng trưởng của cái trí.

Chúng ta có thể dừng lại một lúc bàn về việc tạo lập thói quen này v́ nó cho thấy ở qui mô nhỏ sự vận hành của Nhân quả một cách rất hữu ích. Giả sử rằng ta có thể xét một cái trí đă sẵn có nhưng không có hoạt động quá khứ nào đằng sau nó – cố nhiên đây là điều không thể có được nhưng việc giả định ấy làm nổi bật lên điều đặc biệt mà ta cần xét. Ta có thể tưởng tượng rằng một cái trí như thế hoạt động hoàn toàn tự do và tự phát tạo ra một h́nh tư tưởng; nó tiến hành lập lại điều này nhiều lần cho tới khi tạo ra một thói quen tư tưởng, một thói quen nhất định sao cho cái trí sẽ vô ư thức trượt vào tư tưởng ấy, năng lượng của nó sẽ tuôn đổ vào tư tưởng ấy mà không có bất kỳ tác động tuyển lựa hữu thức nào của ư chí. Ta hăy giả sử thêm rằng cái trí đâm ra không tán thành thói quen tư tưởng đó nữa và thấy thói quen đó cản trở sự tiến bộ của ḿnh; thoạt tiên do tác động tự phát của cái trí và làm dễ dàng cho việc tuôn đổ năng lượng trí tuệ bằng cách cung ứng một kênh dẫn sẵn có th́ giờ đây nó lại trở thành một sự hạn chế. Nhưng nếu ta muốn dẹp bỏ nó đi th́ ta chỉ có thể đổi mới tác động tự phát của cái trí, điều khiển nó cho đến khi cái xiềng xích sống động này bị kiệt quệ và cuối cùng bị hủy hoại. Ở đây ta có một chu kỳ Nhân quả lư tưởng nho nhỏ nhanh chóng trôi qua; cái trí tự do tạo ra một thói quen để rồi bị bắt buộc phải làm việc trong phạm vi hạn chế ấy; nhưng nó vẫn giữ được tự do của ḿnh trong phạm vi hạn chế ấy và nó có thể tác động chống lại sự hạn chế từ bên trong cho tới khi sự hạn chế bị ṃn mỏi. Dĩ nhiên ta chẳng bao giờ thấy ḿnh thoạt đầu được tự do, v́ chúng ta bước vào thế giới với nặng trĩu những xiềng xích mà chính ta đă tạo ra trong quá khứ; nhưng cái quá tŕnh liên quan tới mỗi xiềng xích riêng biệt diễn ra như nêu trên – cái trí rèn luyện ra xiềng xích, làm nó ṃn mỏi đi, và trong khi c̣n đang xiềng xích th́ lại giũa mài nó để thoát khỏi nó.

Người sinh ra tư tưởng cũng có thể điều khiển h́nh tư tưởng hướng về những người đặc biệt nào đó khiến cho h́nh tư tưởng có thể trợ giúp hoặc làm hại người khác tùy theo bản chất của tinh linh ngũ hành đóng vai phần hồn; đâu phải chỉ là sự hoang tưởng thi vị khi gởi những lời cầu chúc tốt đẹp, lời cầu nguyện và những tư tưởng yêu thương quả thật có giá trị đối với những người nhận được chúng; chúng tạo ra một đạo quân bảo vệ vây quanh kẻ được yêu thương và ngăn ngừa được nhiều ảnh hưởng và nguy cơ độc hại.

Con người chẳng những sản sinh ra và phóng đi các h́nh tư tưởng mà y c̣n đóng vai tṛ một nam châm hút về ḿnh những h́nh tư tưởng của người khác trên cơi trung giới xung quanh y thuộc lớp mà h́nh tư tưởng của chính y cũng thuộc về lớp ấy. Như vậy y có thể thu hút về ḿnh năng lượng tăng cường lớn mạnh từ bên ngoài và chính tùy thuộc vào y mà những lực lượng y thu hút về ḿnh từ ngoại giới sẽ thuộc loại tốt hay xấu. Nếu tư tưởng của người ta thanh khiết và cao thượng th́ y sẽ thu hút về xung quanh ḿnh đạo quân những thực thể ban phúc, và đôi khi ắt phải thắc mắc chẳng biết từ đâu mà ḿnh lại có khả năng thành tựu được điều dường như – và quả thật dường như – vượt quá xa sức của ḿnh. Cũng vậy, một người có tư tưởng ô uế và đê tiện thu hút về ḿnh đạo quân các thực thể giáng họa và khi có thêm năng lượng xấu xa như thế, y phạm phải tội ác mà đến lúc tự kiểm lại y cũng phải sửng sốt. Y sẽ gào lên: “Có một thứ ma quỉ nào đó đă cám dỗ tôi”, và quả thật những lực lượng ma quỉ này mà điều ác của chính y đă chiêu dụ lại có tăng thêm sức mạnh cho y từ bên ngoài. Những tinh linh ngũ hành cấp phần hồn cho các h́nh tư tưởng, cho dù tốt hay xấu đều có liên kết với những tinh linh ngũ hành trong thể dục vọng của con người cũng như những tinh linh ngũ hành cấp phần hồn cho h́nh tư tưởng của con người, như vậy chúng cũng tác động nơi y mặc dù tác động bên ngoài. Nhưng muốn như thế, chúng phải t́m ra các thực thể đồng thanh tương ứng với ḿnh th́ mới móc ngoặc với nhau được bằng không th́ chúng chẳng có quyền năng ǵ hết. Hơn nữa, các tinh linh ngũ hành nơi một h́nh tư tưởng thuộc loại đối nghịch sẽ xua đuổi chúng và người tốt sẽ dùng chính bầu hào quang của ḿnh để đẩy lùi mọi thứ ô uế và độc ác. Bầu hào quang đó bao xung quanh y giống như một bức vách bảo vệ và giữ cho điều ác tránh xa y.

Có một dạng hoạt động tinh linh ngũ hành khác vốn tạo ra những kết quả rộng lớn, và v́ vậy ta không thể loại bỏ nó ra khỏi phần khảo sát sơ bộ này về những lực lượng tham gia vào việc tạo ra nhân quả. Giống như những thứ vừa nêu trên, điều này được bao hàm trong phát biểu theo đó các h́nh tư tưởng ấy lấp đầy ḍng tâm linh phản tác động lên bất kỳ người nhạy cảm nào hoặc tổ chức thần kinh nào bước vào tiếp xúc với nó tỉ lệ với cường độ năng động của nó. Trong một chừng mực nào đó, nó phải ảnh hưởng tới hầu hết mọi người, mặc dù tổ chức càng nhạy cảm hơn th́ tác dụng càng lớn hơn. Các tinh linh ngũ hành có khuynh hướng bị thu hút về những tinh linh khác cùng loại – tụ tập lại thành từng lớp mà theo một ư nghĩa nào đó là tự ư kết bè phái với nhau – và khi người ta phóng ra một h́nh tư tưởng th́ nó chẳng những duy tŕ một mối quan hệ từ tính với y mà c̣n thu hút những h́nh tư tưởng khác cùng loại; cả đám này túm tụm lại với nhau trên cơi trung giới tạo thành một lực lượng tốt hoặc xấu tùy trường hợp, là hiện thân của một loại thực thể cộng đồng nào đó. Những khối tụ tập các h́nh tư tưởng giống nhau này chịu trách nhiệm về các đặc trưng thường là rất nổi bật nơi ư kiến của gia đ́nh, dư luận của địa phương, về quốc hồn quốc túy; chúng tạo thành một loại bầu hào quang trung giới thông qua đó ta xem xét mọi chuyện và nó tô điểm cho điều mà người ta chăm chú nh́n tới; nó phản tác động lên thể dục vọng của những người bao trùm trong nhóm hữu quan, tạo ra nơi họ những rung động hưởng ứng; những môi trường xung quanh nghiệp lực như thế của gia đ́nh, địa phương hoặc quốc gia đă chi phối phần lớn hoạt động của cá thể và hạn chế một cách lớn lao khả năng biểu đạt năng lực mà y có thể có được. Giả sử người ta đưa ta một ư tưởng cho y thấy th́ y chỉ có thể thấy ư tưởng đó thông qua bầu hào quang này vốn bao xung quanh y, nó phải tô điểm ư tưởng ấy và có thể xuyên tạc ư tưởng đó nghiêm trọng. Vậy là ở đây cũng có những hạn chế nhân quả thuộc loại có tầm ảnh hưởng sâu rộng mà ta cần xét thêm nữa.

Ảnh hưởng của đám tinh linh ngũ hành túm tụm lại này không chỉ hạn chế vào việc chúng tác động lên con người thông qua thể dục vọng của y. Khi thực thể cộng đồng này (theo như tôi gọi lúc nảy) được tạo ra từ những h́nh tư tưởng thuộc loại phá hoại th́ những tinh linh ngũ hành cấp phần hồn cho chúng đóng vai tṛ một năng lượng quậy phá và chúng thường gây ra nhiều sự tàn hại trên cơi trần. Vốn là một xoáy lực các năng lượng làm tan ră, chúng là nguồn gốc hữu hiệu của “các tai nạn”, các cơn chấn động thiên nhiên, các cơn băo, các cơn lốc xoáy, các giông tố, động đất, lụt lội. Những nhân quả này cũng cần được xét thêm nữa.

 

TẠO RA NHÂN QUẢ VỀ NGUYÊN TẮC

 

Sau khi đă nhận biết ra được mối quan hệ giữa con người và giới tinh linh ngũ hành cùng với năng lượng uốn nắn của thể trí – quả thật là những năng lượng sáng tạo do chỗ chúng sản sinh ra các h́nh tướng sống động mà ta vừa mô tả - chúng ta đang ở vị thế ít ra cũng hiểu được phần nào một điều ǵ đó về việc sản sinh và thanh toán Nhân quả trong nội một chu kỳ sống. Tôi bảo nó là một “chu kỳ sống” chứ không nói là một “kiếp” v́ một kiếp có ư nghĩa quá ít nếu ta dùng nó theo nghĩa thông thường là một lần nhập thế, và nó có nghĩa quá nhiều nếu ta dùng nó để chỉ trọn cả cuộc sống bao gồm nhiều giai đoạn sinh hoạt trong thể xác cũng như nhiều giai đoạn không có thể xác. Khi dùng từ chu kỳ sống tôi ngụ ư là một chu kỳ nhỏ trong sự tồn tại của con người bao gồm các kinh nghiệm trên cơi trần, cơi trung giới và cơi devachan kể cả việc nó trở lại trước ngưỡng cửa cơi trần – bốn giai đoạn riêng biệt mà linh hồn phải trải qua th́ mới hoàn tất được một chu kỳ. Trong cuộc hành hương mà người hành hương vĩnh hằng phải trải qua trong loài người hiện nay th́ những giai đoạn ấy cứ trở đi trở lại măi, và cho dù kinh nghiệm trong mỗi chu kỳ ấy có biến thiên xiết bao, cả về mặt số lượng lẫn chất lượng, th́ chu kỳ sống vẫn bao gồm bốn giai đoạn này đối với kẻ phàm phu chứ không có ǵ khác nữa.

Ta nên nhận thức ra rằng việc cư trú bên ngoài thể xác kéo dài hơn nhiều so với việc cư trú bên trong thể xác; và chỉ hiểu lờ mờ được tác động của luật Nhân quả nếu ta không xét tới hoạt động của linh hồn ở t́nh trạng không có thể xác. Ta hăy nhớ lại những lời của một Chơn sư nêu rơ rằng cuộc sống bên ngoài thể xác mới là sống thực.

“Các môn đồ phái Vedanta dù thừa nhận có hai loại tồn tại hữu thức (tồn tại trên cơi trần và tồn tại tâm linh) song chỉ coi sự tồn tại tâm linh mới chắc chắn là chân thực. C̣n về kiếp sống trên cơi trần do v́ nó rất vô thường và ngắn ngủi cho nên nó chẳng qua chỉ là một hăo huyền của năm giác quan. Ta phải nghĩ cuộc sống của ta nơi cơi tâm linh chân thực v́ Sutratma, tức chân ngă bất tử, vô tận, bất biến của ta sinh hoạt nơi đây . . . Chính v́ thế chúng tôi gọi cuộc sống sau khi chết mới là thực tại duy nhất, c̣n cuộc sống trên cơi trần kể cả chính phàm ngă cũng chỉ là hăo huyền[3].

Trong khi sinh hoạt trên cơi trần, hoạt động của linh hồn biểu lộ trực tiếp nhất qua việc tạo ra những h́nh tư tưởng mà ta vừa mô tả. Nhưng để theo dơi gần đúng được sự vận hành của Nhân quả giờ đây ta phải phân tích thêm nữa thuật ngữ “h́nh tư tưởng” và nêu thêm một vài nhận xét tất nhiên đă bị bỏ qua trong khi ta quan niệm chung chung lúc mới tŕnh bày sơ bộ. Linh hồn tác động trên cương vị tâm trí tạo ra một h́nh ảnh trí tuệ, tức là “h́nh tư tưởng” sơ cấp[4]; ta hăy coi thuật ngữ h́nh ảnh trí tuệ độc quyền có nghĩa là cái sự sáng tạo cấp thời của cái trí, c̣n từ nay trở đi ta hạn chế thuật ngữ này trong giai đoạn sơ khởi của điều mà ta thường gọi tổng quát và chung chung là h́nh tư tưởng. H́nh ảnh trí tuệ này vẫn gắn liền với người tạo ra nó là một phần của nội hàm tâm thức của y: đó là một h́nh tướng sinh động, rung động làm bằng vật chất tinh vi, là Ngôi Lời được nghĩ ra nhưng chưa được nói ra, đă được thụ thai nhưng chưa được h́nh thành bằng xương bằng thịt. Xin bạn đọc hăy định trí một chút về h́nh ảnh trí tuệ này để có được ư niệm rơ rệt về nó, tách rời mọi thứ khác, tách rời khỏi mọi hậu quả mà nó sắp sửa gây ra ở các cơi khác hơn cơi của chính nó. Như ta vừa nói, nó tạo thành một phần nội hàm tâm thức của con người sáng tạo ra nó, một phần sở hữu bất biến của y; nó không thể cách ly được với y; y mang nó theo ḿnh trong kiếp sống trên cơi trần, mang nó theo qua bên kia cửa tử tới những cơi vượt ngoài nấm mộ; và nếu trong quá tŕnh đi lên qua các cơi này mà bản thân y vượt qua những loại khí quá tinh vi khiến nó không chịu đựng nổi th́ y bỏ lại đằng sau cái loại vật chất thô trược được kiến tạo vào trong đó và chỉ mang theo cái khuôn trí tuệ, cái h́nh tướng cốt yếu. Đến khi y trở lại cơi thô trược th́ vật chất của cơi ấy lại được kiến tạo vào cái khuôn trí tuệ để tái tạo lại h́nh tướng thô trược thỏa đáng. Có thể nói là h́nh ảnh trí tuệ ấy vẫn ngủ yên trong những thời kỳ dài nhưng nó có thể được khơi hoạt trở lại, sinh động trở lại, mỗi xung lực mới mẻ - xuất phát từ người tạo ra nó, từ đám hậu duệ của nó (sẽ được bàn tới dưới đây) từ những thực thể thuộc cùng loại với đám hậu duệ của nó - ắt làm gia tăng năng lượng sống của nó và biến đổi được h́nh tướng của nó.

Ta ắt thấy rằng nó tiến hóa theo những định luật nhất định và khối tụ tập những h́nh ảnh trí tuệ này tạo nên tính t́nh; cái bên ngoài phản chiếu cái bên trong; cũng như các tế bào tụ tập lại thành ra các mô của cơ thể và cũng thường bị biến đổi nhiều trong quá tŕnh ấy; cũng vậy những h́nh ảnh trí tuệ này tụ tập lại thành ra các đặc trưng của thể trí và thường cũng chịu nhiều biến đổi. Nghiên cứu sự vận hành của Nhân quả sẽ soi sáng nhiều cho sự biến đổi này. Nhiều vật liệu có thể tham gia vào việc tạo nên các h́nh ảnh trí tuệ này nhờ vào quyền năng sáng tạo của linh hồn; nó có thể được kích thích hoạt động do dục vọng (kama) và có thể được định h́nh theo sự thôi thúc của đam mê hoặc khao khát; nó có thể được Chơn ngă thúc đẩy hướng về một lư tưởng cao thượng và uốn nắn h́nh ảnh phù hợp với lư tưởng ấy; nó có thể bị dẫn dắt bởi những khái niệm thuần túy trí thức và tạo thành h́nh ảnh phù hợp theo đó. Nhưng cho dù đê tiện hay cao thượng, trí thức hay đam mê, có nhă ư hay có ác ư, thiêng liêng hay đầy thú tính, th́ nó vẫn luôn luôn là một h́nh ảnh trí tuệ nơi con người, là sản phẩm của linh hồn sáng tạo và biệt nghiệp tùy thuộc vào sự tồn tại của nó. Nếu không có h́nh ảnh trí tuệ này th́ không thể có biệt nghiệp nối liền chu kỳ sống này với chu kỳ sống khác: phẩm tính manas phải hiện diện th́ mới cung ứng được yếu tố thường tồn mà biệt nghiệp cố hữu nơi ấy. Chính v́ manas không hiện diện nơi các giới khoáng vật, thực vật và động vật cho nên mới có hệ quả là không sản sinh ra biệt nghiệp trải dài qua bên kia cửa tử cho tới lúc tái sinh.

Bây giờ ta hăy xét tới h́nh tư tưởng sơ cấp liên quan tới h́nh tư tưởng thứ cấp nghĩa là h́nh tư tưởng đơn thuần liên quan tới h́nh tư tưởng có phần hồn, h́nh ảnh trí tuệ liên quan với h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ tức là h́nh tư tưởng trên cơi thấp của trung giới. Nó được tạo ra như thế nào và nó là cái ǵ? Tiếp tục dùng biểu tượng nêu trên ta thấy nó được tạo ra khi Ngôi Lời được nghĩ ra trở thành Ngôi Lời được nói ra; linh hồn phóng ra tư tưởng và âm thanh tạo thành h́nh tướng nơi vật chất trung giới. Cũng giống như các Ư tưởng nơi Trí tuệ Vũ trụ trở thành vũ trụ biểu lộ khi chúng được phóng ra; cũng vậy, những h́nh ảnh trí tuệ nơi trí người khi được phóng ra ắt trở thành vũ trụ biểu lộ của người sáng tạo ra nó. Y lấp đầy ḍng tâm linh của ḿnh trong không gian bằng một thế giới của riêng ḿnh. Những rung động của h́nh ảnh trí tuệ tạo nên các rung động tương tự nơi vật chất trung giới thô hơn và chính những thứ này tạo ra h́nh tư tưởng thứ cấp mà tôi đă gọi là h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ, như ta có nói bản thân h́nh ảnh trí tuệ vẫn c̣n ở trong tâm thức của người tạo ra nó nhưng các rung động của nó được truyền ra bên ngoài tâm thức ấy đă sản sinh một h́nh tư tưởng nơi vật chất thô hơn thuộc cơi trung giới loại cấp thấp. Đây là h́nh tướng cung cấp cái khuôn cho một phần năng lượng của tinh linh ngũ hành, chuyên biệt hóa năng lượng này trong thời gian mà h́nh tướng c̣n sống sót v́ yếu tố manas nơi h́nh tướng đó cung cấp một chút hơi hám cá tính cho cái tinh linh ngũ hành cấp phần hồn cho h́nh tư tưởng. [Những sự tương ứng trong Thiên nhiên thật là mầu nhiệm và minh giải biết là dường nào!]. Đây là thực thể hoạt động mà Chơn sư có mô tả, chính cái h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ này vân du trên khắp cơi trung giới nhưng vẫn nối liền với người sinh ra nó bằng sợi dây từ khí đă nói trên[5], nó phản tác động lên tổ phụ của ḿnh tức là h́nh ảnh trí tuệ và cũng gây tác động lên người khác. Chu kỳ sống của một h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ ấy có thể dài hay ngắn tùy theo trường hợp, và nó có chết đi th́ cũng chẳng ảnh hưởng ǵ tới sự trường tồn của tổ phụ nó; bất kỳ xung lực mới mẻ nào đối với h́nh ảnh trí tuệ đều khiến cho nó lại sản sinh ra một đối thể dục vọng mới cũng giống như mỗi lần lập lại câu thần chú sẽ tạo ra một h́nh tướng mới.

Những rung động của h́nh ảnh trí tuệ chẳng những được truyền xuống dưới tới tận cơi trung giới cấp thấp mà c̣n được truyền lên trên tới tận cơi tâm linh ở bên trên[6]. Và cũng như các rung động gây ra một h́nh tướng thô trược trên cơi thấp, cũng vậy chúng sinh ra một h́nh tướng tinh vi hơn nhiều – tôi cũng đánh liều gọi nó là h́nh tướng v́ đối với chúng ta nó chẳng phải là h́nh tướng ǵ cả - trên cơi cao hơn nơi akasa tức là chất liệu của thế giới do phân thân của chính THƯỢNG ĐẾ. Akasa là kho chứa mọi h́nh tướng, là nhà kho tiếp nhận – từ tài nguyên vô tận của Trí tuệ Vũ trụ - những kho chứa phong phú đủ mọi Ư tưởng phải được thể hiện trong vũ trụ cho sẵn; những rung động từ vũ trụ cũng phải được nhập vào nhà kho ấy xuất phát từ mọi tư tưởng của mọi sinh linh thông tuệ, mọi dục vọng của mọi thực thể hữu t́nh, mọi hành động được mọi h́nh tướng thực hiện trên mọi cơi. Tất cả những thứ ấy đều tạo ra các ấn tượng riêng, đối với chúng ta th́ vô h́nh nhưng đối với các đấng thông tuệ tâm linh cao siêu th́ đó là những h́nh ảnh được tạo tác về mọi diễn biến, và những h́nh ảnh trong tiên thiên khí ấy – từ nay trở đi ta sẽ gọi chúng như thế - trường tồn măi măi và là những kư ảnh nhân quả chân thực, quyển Sổ bộ đời của Nghiệp quả Tinh quân[7] mà bất cứ người nào có “mắt Dangma mở ra” đều có thể đọc được[8]. Phản chiếu của các tiên thiên kư ảnh này có thể được phóng chiếu lên trên màn ảnh bằng vật chất trung giới do tác động của sự chú ư lăo luyện – cũng giống như việc ta có thể chiếu một bản kính dương lên màn ảnh bằng một đèn chiếu – khiến cho một cảnh tượng trong quá khứ có thể được mô phỏng lại với đầy đủ thực tại sống động, chính xác tới từng chi tiết về một diễn biến từ thời xa xưa. Đó là v́ nó tồn tại trong tiên thiên kư ảnh (akasic records) và được ghi dấu lên đó một lần th́ một lần cho tới tận thiên thu; và một h́nh ảnh sống động thoáng qua của bất cứ trang nào trong kư ảnh này đều có thể được một nhà thấu thị lăo luyện tùy ư tạo ra kịch bản hóa trên cơi trung giới để sống với nó. Nếu bạn đọc đă theo dơi phần mô tả bất toàn này th́ y có thể tự ḿnh tạo ra được một ư tưởng mơ hồ nào đó về nghiệp quả xét theo khía cạnh nguyên nhân. Trong chất tiên thiên khí có ghi lại h́nh ảnh trí tuệ mà một linh hồn tạo ra không tách rời khỏi linh hồn được; thế rồi h́nh ảnh trí tuệ ấy lại sinh ra một h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ, tạo vật hoạt động cấp phần hồn cho nó vân du khắp cơi trung giới sinh ra vô số hậu quả, mọi thứ đều được chụp ảnh chính xác liên quan tới nó v́ vậy có thể truy nguyên tới tận nó rồi thông qua nó tới tận tổ phụ nó. Mỗi sợi chỉ như thế - có thể nói là được dệt nên bằng chính chất liệu của cái h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ đó chẳng khác nào con nhện giăng tơ tạo thành mạng nhện – có thể nhận diện được qua sắc thái của riêng nó; và cho dù nhiều sợi tơ ấy có thể được đan bện thành một hậu quả th́ mỗi sợi tơ ấy vẫn được phân biệt và truy nguyên tới tận người nguyên thủy đă sinh ra nó, tức là linh hồn đă sản sinh ra h́nh ảnh trí tuệ. Như vậy, với những trí thông minh vụng về c̣n dính mắc vào trần tục bằng ngôn ngữ vô cùng không thỏa đáng, chúng ta có thể h́nh dung ra cách thức mà trách nhiệm cá nhân được quan sát qua ánh mắt liếc nh́n của các Đấng Nghiệp quả Tinh quân vốn quản trị luật Nhân quả. Linh hồn hoàn toàn có trách nhiệm đối với h́nh ảnh trí tuệ mà nó tạo ra và có trách nhiệm một phần về những hậu quả có tầm mức sâu rộng, lớn hay nhỏ, tùy theo hậu quả đó c̣n có những sợi tơ nghiệp quả khác tham gia vào chuỗi nhân quả ấy. Cũng v́ thế mà ta có thể hiểu được tại sao động cơ thúc đẩy (ư nghiệp) lại đóng một vai tṛ trọng yếu trong việc thanh toán nghiệp quả và tại sao hành động (thân nghiệp và khẩu nghiệp) lại tương đối thứ yếu xét về năng lượng tạo nghiệp; tại sao nhân quả tác động trên mỗi cơi tùy theo thành phần cấu tạo nó, thế nhưng vẫn nối liền các cơi lại với nhau qua sự liên tục của sợi chỉ xuyên suốt ấy. 

Khi những khái niệm minh giải của tôn giáo minh triết soi sáng tràn ngập cho thế gian, xua tan đi sự tối tăm và làm bộc lộ ra sự công bằng tuyệt đối vốn tác động bên dưới mọi điều xét theo biểu kiến là bất cân xứng, bất b́nh đẳng và đầy ngẫu nhiên trên đời này, cũng chẳng lấy ǵ làm lạ khi tâm hồn ta tràn ngập niềm biết ơn khôn tả đối với các Đấng Cao Cả - các ngài thật đầy ơn phúc – đă giương cao ngọn đuốc chân lư trong bóng đêm mờ mịt và giải thoát ta khỏi sự căng thẳng làm ta trăn trở đến mức gần bị xé toạc ra, nỗi đau đớn oằn oại bơ vơ khi chứng kiến những sai trái dường như vô phương cứu chữa, nỗi tuyệt vọng khi đi t́m công lư, ḷng thất vọng trước t́nh thương?

 

Ngươi không bị ràng buộc đâu! Hỡi Linh hồn của Vạn vật ngọt ngào,

Tâm của Bản thể vẫn ngự trên trời; lớn mạnh hơn trước nỗi Khốn khổ: Điều ǵ Tốt đẹp th́ vẫn cứ lướt qua đến mức Tốt hơn và Tốt nhất.

Đó là Định luật dẫn tới sự công chính mà rốt cuộc chẳng ai né tránh được.

Tâm hồn của nó tràn ngập T́nh thương, tận cùng của nó là sự Thái ḥa và sự Thành toàn tuyệt mỹ.

Chúng con xin bái phục.

 

Chúng ta lại có thể có sự minh bạch nếu ta vẽ thành bảng biểu những kết quả tam bội trong hoạt động của Linh hồn tiến hành gây ra nghiệp quả dưới dạng nguyên nhân, xét về nguyên tắc hơn là xét theo chi tiết. Vậy là trong một chu kỳ sống ta có sơ đồ sau đây:

 

                        

Kết quả của những thứ này ắt là các khuynh hướng, năng khiếu, hoạt động, cơ hội, môi trường xung quanh v. v. . . chủ yếu là trong các chu kỳ sống vị lai và được triển khai theo những định luật nhất định.

 

TẠO RA NHÂN QUẢ XÉT THEO CHI TIẾT

 

Học viên phải coi linh hồn nơi con người tức chơn ngă, tức kẻ gây nghiệp là một thực thể đang tăng trưởng, một cá thể đang sinh hoạt càng ngày càng có thêm minh triết và có thêm tầm cỡ trí tuệ khi bước trên con đường tiến hóa vô lượng kiếp; và học viên phải luôn luôn nhớ kỹ sự đồng nhất căn bản của thượng trí với hạ trí. Để cho thuận ta phải phân biệt chúng với nhau, nhưng chúng chỉ khác nhau theo hoạt động chức năng chứ không khác nhau về bản thể: thượng trí là manas hoạt động trên cơi tâm linh vốn có được trọn vẹn ư thức về quá khứ của chính ḿnh; hạ trí là manas hoạt động trên cơi thông linh tức cơi trung giới, bị vật chất trung giới che khuất, sử dụng kama làm hiện thể của ḿnh cho nên mọi hoạt động của nó đều ḥa lẫn với và bị tô điểm bởi bản chất dục vọng; nó bị vật chất trung giới che khuất đến mức đă bị mù quáng phần lớn và chỉ c̣n lại được một phần nhỏ trong tổng số ư thức của manas – đối với đại đa số mọi người – th́ phần nhỏ này chỉ bao gồm một sự tuyển lựa hạn hẹp từ những kinh nghiệm nổi bật thuộc một kiếp lâm phàm đang diễn tiến ra lúc đó. Xét theo mục đích thực tiễn của cuộc sống theo nhân sinh quan của hầu hết mọi người th́ hạ trí ấy chính là “cái Tôi” và cái mà ta gọi là phàm ngă; tiếng nói của lương tâm (được coi là siêu nhiên và mơ hồ lẫn lộn, coi là tiếng nói của Thượng Đế) đối với họ chính là biểu lộ duy nhất của thượng trí trên cơi thông linh, và họ thật chí lư khi coi nó là có thẩm quyền cho dù họ đă lầm lạc xiết bao về bản chất của nó. Nhưng học viên phải nhận ra rằng hạ trí là một với thượng trí cũng như tia sáng mặt trời là một với mặt trời; mặt trời manas chiếu sáng đời đời trên bầu trời thuộc cơi tâm linh c̣n tia sáng manas thâm nhập xuống tận cơi thông linh; nhưng nếu ta coi chúng là hai (ngoại trừ việc để cho tiện trong việc phân biệt chức năng của chúng) th́ sẽ nảy sinh ra sự lẫn lộn một cách tuyệt vọng.

Do đó chơn ngă là một thực thể đang tăng trưởng, một số lượng đang tăng lên. Tia sáng phóng xuống cũng giống như một bàn tay tḥ xuống nước để tóm lấy một vật nào đó rồi lại rút lên v́ đă chộp được vật ấy nắm khư khư trong ḷng bàn tay. Sự tăng trưởng của chơn ngă ắt tùy thuộc vào giá trị của những sự vật mà nó thu tóm được khi ch́a bàn tay ra và tầm quan trọng của mọi công việc của nó khi tia sáng ấy được thu hồi lại ắt bị hạn chế và chế định do kinh nghiệm thu thập được trong khi tia sáng ấy c̣n đang hoạt động trên cơi thông linh. Điều này giống như thể một nhà nông đi ra đồng ruộng, vất vả không quản ngại nắng mưa, lạnh nóng và đến đêm tối mới lần ṃ về nhà; nhưng nhà nông này cũng là sở hữu chủ cho nên mọi thành quả lao động của y sẽ làm cho bồ lúa của y đầy tràn và kho tàng của y thêm phong phú. Mỗi Phàm ngă là phần hữu hiệu ngay trước mắt của Chơn ngă liên tục, là đại biểu của nó nơi hạ giới và tất nhiên phải ít nhiều phát triển tùy theo tŕnh độ mà Chơn ngă tổng thể đă đạt được. Nếu ta hiểu rơ điều này th́ sẽ không c̣n ư thức bất công đối với Phàm ngă khi nó phải tiếp nối sự kế thừa nhân quả của ḿnh – điều này thường được coi là khó hiểu đối với những người c̣n trẻ khi nghiên cứu Thông Thiên Học. Đó là v́ ta ắt nhận ra rằng Chơn ngă gieo nhân th́ ắt gặt quả, nhà nông gieo giống th́ ắt gặt hái vụ mùa mặc dù bộ áo mà y mặc để làm việc lúc gieo giống có thể đă bị hao ṃn đi trong khoảng thời gian giữa lúc gieo giống và lúc gặt hái; bộ y phục trên cơi trung giới của Chơn ngă cũng có thể đă tan thành mây khói giữa lúc gieo giống và lúc gặt hái khiến cho y gặt hái trong bộ y phục mới; nhưng “chính y” đă gieo th́ cũng chính y phải gặt và nếu y chỉ gieo một ít hạt giống hoặc hạt giống được chọn lựa không khéo th́ chính y sẽ chỉ gặt được một vụ mùa tồi tàn khi đến lúc đi gặt.

Trong những giai đoạn sơ khai của sự tăng trưởng Chơn ngă, y tiến bộ cực kỳ chậm chạp[9] v́ y bị dục vọng xỏ mũi chạy lung tung hết nơi này đến nơi khác, sà vào những ǵ hấp dẫn trên cơi trần; những h́nh ảnh trí tuệ mà y sản sinh ra hầu hết thuộc loại đam mê, do đó những h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ ắt có tính lửa rơm bạo phát bạo tàn chứ không kiên định, kiên cường và có tầm ảnh hưởng sâu rộng. Khi các yếu tố manas đă tham gia vào việc tạo nên h́nh ảnh trí tuệ th́ h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ mới được lâu bền. Tư tưởng kiên định, kiên tŕ ắt tạo ra những h́nh ảnh trí tuệ được xác định minh bạch tương ứng với nó là những h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ kiên cường và bền bĩ; do đó mới có một mục đích rơ ràng trong cuộc đời, một lư tưởng được công nhận minh bạch mà cái trí thường xuyên trở đi trở lại và liên tục an trú nơi đó: h́nh ảnh trí tuệ này sẽ trở thành một ảnh hưởng khống chế sinh hoạt trí tuệ, và năng lượng của linh hồn sẽ phần lớn là được nó dẫn dắt.

Bây giờ hăy nghiên cứu việc tạo ra nghiệp bằng h́nh ảnh trí tuệ. Trong đời một người th́ y tạo ra vô số khối tập hợp các h́nh ảnh trí tuệ; một số h́nh ảnh mạnh mẽ, sáng tỏ, liên tục được củng cố bằng những xung lực trí tuệ lập đi lập lại; một số h́nh ảnh khác yếu ớt, mơ hồ, vừa mới được tạo ra th́ đă bị cái trí ruồng bỏ. Vào lúc chết, linh hồn thấy ḿnh có hằng hà sa số những h́nh ảnh trí tuệ này, chúng biến thiên về tính cách cũng như về sức mạnh và sự xác định. Một số h́nh ảnh là những hoài băo tâm linh, mơ ước được phụng sự, lần ṃ theo đuổi tri thức, tự nguyện xả thân v́ cuộc sống cao cả hơn; một số h́nh ảnh là thuần túy thuộc trí năng, là những viên ngọc quí trong sáng của tư tưởng, là kho chứa thành quả của việc thâm cứu; một số h́nh ảnh có tính cách xúc động và đam mê, mang hơi hám yêu thương, từ bi, âu yếm, sùng tín, giận dữ, tham vọng, kiêu ngạo, tham lam; một số h́nh ảnh xuất phát từ những khao khát của thể xác bị kích động bởi ḷng ham muốn vô độ và biểu diễn những ư nghĩ phàm ăn tục uống, nghiện rượu, đa dâm. Mỗi linh hồn đều có tâm thức của riêng ḿnh chất đầy những h́nh ảnh trí tuệ này vốn là thành quả sinh hoạt trí tuệ của nó; chẳng một tư tưởng nào cho dù thoáng qua đến đâu đi nữa mà lại không được biểu diễn nơi đó; trong nhiều trường hợp các h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ có thể đă bị tiêu diệt từ lâu rồi, có thể chỉ có đủ sức mạnh để sống sót trong vài tiếng đồng hồ, nhưng các h́nh ảnh trí tuệ vẫn c̣n măi trong tầm sở hữu của linh hồn không thiếu một h́nh ảnh nào. Linh hồn mang tất cả những h́nh ảnh trí tuệ này theo ḿnh khi nó bước qua ngưỡng cửa sự chết nhập vào cơi trung giới.

Kama loka tức cơi Dục vọng có thể nói là được chia thành nhiều tầng lớp và ngay sau khi chết linh hồn vẫn c̣n bề bộn với trọn cả thể dục vọng (kama rupa) và mọi h́nh ảnh trí tuệ do kama manas tạo ra mà có bản chất thô trược đầy thú tính đều phát huy tác dụng trên các mức thấp nhất của cơi trung giới này. Một linh hồn phát triển kém cỏi sẽ vương vấn với những h́nh ảnh này và triển khai chúng ra, như vậy là chuẩn bị để lập lại chúng trong kiếp tới trên cơi trần; một người cứ vấn vương với những tư tưởng đa dâm và tạo ra những h́nh ảnh trí tuệ như thế chẳng những bị thu hút về những bối cảnh trần tục liên quan tới việc thỏa măn thú đa dâm ấy mà c̣n thường xuyên lập lại chúng thành ra các tác động trong tâm trí, vậy là dựng nên trong bản chất ḿnh những xung lực ngày càng mạnh mẽ hơn để trong tương lai lại phạm phải những điều tương tự như thế. Đối với những h́nh ảnh trí tuệ khác được tạo ra từ vật liệu do bản chất dục vọng cung cấp và thuộc về các mức khác của Kama loka th́ cũng giống như vậy. Khi linh hồn thăng từ mức thấp lên mức cao th́ các h́nh ảnh trí tuệ được xây dựng từ vật liệu của các mức thấp bị mất hết các yếu tố ấy cho nên trở thành tiềm tàng trong tâm thức, tức là cái H. P. Blavatsky thường gọi là “bị thiếu vật chất” cho nên không thể tồn tại dưới dạng biểu lộ ra nơi vật chất. Cái thể dục vọng được tẩy trược khỏi những yếu tố thô kệch khi Phàm ngă được rút lên trên hoặc được rút vào trong hướng về cơi Devachan; đến đúng lúc th́ mỗi “lớp vỏ” bị vứt đi đều tan ră cho đến khi đă vứt lớp vỏ cuối cùng th́ tia manas hoàn toàn được rút lại và thoát khỏi mọi cái khuôn bằng chất dục vọng. Khi Chơn ngă trở về sinh hoạt trên cơi trần th́ những h́nh ảnh tiềm tàng này lại được phóng ra ngoài để thu hút về ḿnh những vật liệu dục vọng thích hợp khiến cho chúng có thể biểu lộ được trên cơi trung giới; chúng ắt trở thành các khao khát, đam mê và xúc động thấp hèn của thể dục vọng của y trong kiếp tới.

Nhân tiện chúng ta có thể nhận xét rằng một số những h́nh ảnh trí tuệ bao xung quanh linh hồn mới giáng lâm là cội nguồn của nhiều chuyện rắc rối trong những giai đoạn sơ khai của sự sống sau khi chết; những tín ngưỡng mê tín dị đoan phô bày ra thành những h́nh ảnh trí tuệ hành hạ linh hồn với những viễn cảnh khủng khiếp thực sự không diễn ra ở môi trường xung quanh nó[10].

Mọi h́nh ảnh trí tuệ được tạo ra từ các đam mê và khao khát đều phải tuân theo quá tŕnh nêu trên để được Chơn ngă biểu lộ trở lại khi nó tái sinh luân hồi như tác giả quyển Cơi Trung giới có viết: “Đấng Lipika, các Đấng Nghiệp quả Tinh quân trong vũ trụ cân nhắc hành vi của mỗi phàm ngă vào lúc các nguyên khí của nó rốt cuộc chia tay nhau nơi Kama loka, và có thể nói là ngài cung cấp cái khuôn là thể Phách phù hợp chính xác với Nhân quả trong kiếp tới của con người[11].

V́ tạm thời được giải thoát khỏi những yếu tố thấp thỏi này cho nên linh hồn bèn chuyển vào cơi Devachan nơi nó sống một thời gian tỉ lệ với sự phong phú hay nghèo nàn của những h́nh ảnh trí tuệ đủ thanh khiết để được mang theo lên tới cơi này. Ở đây nó lại thấy mọi nỗ lực cao siêu của ḿnh cho dù chúng có thể ngắn ngủi hoặc phù du đến đâu đi nữa và ở đây nó lại tác động lên chúng, dùng những vật liệu này để kiến tạo nên những quyền năng cho các kiếp vị lai.

Sinh hoạt nơi cơi Devachan là sinh hoạt đồng hóa; những kinh nghiệm thu lượm được trên trần thế phải được tôi luyện vào kết cấu của linh hồn, chính nhờ thế mà Chơn ngă mới tăng trưởng; sự tăng trưởng của nó tùy thuộc vào số lượng và sự đa dạng của những h́nh ảnh trí tuệ mà nó đă tạo ra trong buổi sinh thời để rồi được chuyển hóa thành ra các nguyên mẫu thích hợp và thường trụ hơn. Khi tụ tập mọi h́nh ảnh trí tuệ thuộc một lớp đặc biệt lại, nó rút tỉa tinh hoa từ những h́nh ảnh đó; bằng cách tham thiền nó tạo ra một cơ quan trí tuệ để tuôn đổ tinh hoa mà nó khai thác được vào trong cơ quan đó hầu biến thành năng khiếu. Chẳng hạn như một người đă tạo ra nhiều h́nh ảnh trí tuệ từ những khao khát tri thức và những nỗ lực t́m hiểu các lư luận tinh vi và cao siêu; y đă dẹp bỏ cơ thể của ḿnh rồi và quyền năng trí tuệ của y thuộc loại trung b́nh; khi ở cơi Devachan y tác động lên mọi h́nh ảnh trí tuệ này, triển khai chúng thành ra năng lực sao cho linh hồn của y khi trở lại trần thế có một khí cụ trí tuệ cao cấp hơn mức nó có trước kia với các năng lực trí tuệ tăng gia nhiều, có thể hoàn thành được những nhiệm vụ mà trước kia nó hoàn toàn bất cập. Đây là sự biến hóa khác của h́nh ảnh trí tuệ khiến cho những h́nh ảnh này không c̣n tồn tại nữa. Nếu trong kiếp sau mà linh hồn muốn thấy trở lại những h́nh ảnh cũ này th́ nó phải t́m kiếm chúng nơi các kư ảnh nghiệp quả trong đó chúng c̣n được ghi lại măi măi dưới dạng tiên thiên kư ảnh. Nhưng khi được biến hóa như thế, chúng không c̣n là những h́nh ảnh trí tuệ mà linh hồn tạo ra và tác động lên đó, chúng đă trở thành các quyền năng của linh hồn, là một phần bản chất của chính nó. Vậy th́ nếu một người muốn có được các năng khiếu trí tuệ cao hơn mức hiện nay ḿnh được hưởng th́ y có thể bảo đảm việc phát triển ấy bằng cách cố ư mong muốn đạt được chúng, kiên tŕ nhắm tới việc đạt được chúng, v́ sự mong muốn và hoài băo trong kiếp này sẽ trở thành năng khiếu trong kiếp khác và ư muốn thực thi sẽ trở thành năng lực để hoàn tất. Nhưng ta phải nhớ rằng năng khiếu được xây dựng như thế bị hạn chế chính xác bởi vật liệu mà người ta cung cấp cho kiến trúc sư, không có sự sáng tạo từ hư vô và nếu linh hồn trên trần thế không vận dụng quyền năng của ḿnh bằng cách gieo hạt giống hoài băo và mơ ước th́ linh hồn nơi Devachan chỉ có một vụ mùa thất thu.

Các h́nh ảnh trí tuệ được thường xuyên lập đi lập lại nhưng không có tính cách hoài băo hoặc mơ ước thành tựu nhiều hơn mức quyền năng yếu ớt của linh hồn cho phép th́ cũng trở thành những khuynh hướng tư tưởng, những lối ṃn mà năng lượng trí tuệ dễ dàng và sẵn sàng chạy theo đó. V́ thế cho nên rất quan trọng khi để cho cái trí trôi dật dờ không có mục đích theo những sự việc không quan trọng, vô công rỗi nghề tạo ra những h́nh ảnh trí tuệ tầm phào và để cho những h́nh ảnh đó cứ vương vấn trong tâm trí. Những thứ ấy sẽ tồn tại dai dẳng, tạo thành những kênh dẫn cho thần lực trí tuệ tương lai tuôn đổ vào. Vậy là dẫn dắt nó đi ḷng ṿng ở mức thấp, chạy theo những rănh ṃn quen thuộc, đúng là ngựa quen đường cũ.

 Ư muốn hoặc mong muốn thực hiện một hành động nào đó nếu có bị bất đắc chí không phải v́ thiếu năng lực mà v́ thiếu cơ hội hoặc do hoàn cảnh ngăn cấm không thành tựu được th́ cũng tạo ra những h́nh ảnh trí tuệ, nếu hành động đó có bản chất cao siêu và thanh khiết th́ nó sẽ tác động thành ra tư tưởng trên cơi Devachan, và sẽ được phóng hiện thành hành động khi con người tái sinh luân hồi. Nếu h́nh ảnh trí tuệ được tạo ra từ mong muốn ban phúc th́ nó sẽ làm nảy ra sự thực thi trong trí những tác động đó nơi cơi Devachan; và sự thực hiện này vốn phản ánh của chính h́nh ảnh ấy sẽ ghi dấu lại nơi Chơn ngă là một h́nh ảnh trí tuệ được tăng cường về tác động đó, nó sẽ được phóng ra thành một hành vi vật thể trên cơi trần vào lúc mà chỉ một chút xíu cơ hội thuận lợi cũng phóng hiện được sự kết tinh tư tưởng này ra thành hành động. Hành vi trên cơi trần là không thể tránh được khi h́nh ảnh trí tuệ đă được hiện thực hóa thành ra hành động trên cơi Devachan. Định luật ấy cũng áp dụng cho những h́nh ảnh trí tuệ được tạo ra từ những ham muốn thấp hèn mặc dù chúng chưa bao giờ được chuyển lên Devachan, nhưng vẫn phải tuân theo quá tŕnh nêu trên để được tái tạo trở lại khi tái sinh luân hồi. Chẳng hạn như những ham muốn tham lam lập đi lập lại bắt nguồn từ những h́nh ảnh trí tuệ đă được tạo ra, sẽ kết tinh thành hành vi trộm cắp khi hoàn cảnh thuận lợi. Nghiệp báo nguyên nhân mà đă hoàn tất rồi th́ hành vi trên cơi trần trở thành một hậu quả không thể tránh được khi nó đạt tới giai đoạn mà chỉ cần lập lại thêm một lần nữa h́nh ảnh trí tuệ ấy th́ nó sẽ biến thành hành động. Ta không được quên rằng việc lập lại một hành vi có khuynh hướng khiến cho hành vi ấy trở nên tự động và luật này tác động trên các cơi khác hơn cơi trần; vậy th́ nếu một tác động được thường xuyên lập đi lập lại trên cơi thông linh th́ nó sẽ trở thành tự động và khi có cơ hội th́ nó sẽ tự động thể hiện ra trên cơi trần. Biết bao nhiêu lần sau khi xảy ra một tội ác th́ người ta mới than thở: “Tôi làm điều đó trước khi ḿnh suy nghĩ” hoặc “Nếu mà tôi suy nghĩ chỉ một lúc thôi th́ tôi chẳng bao giờ làm điều ấy”! Lời biện bạch của kẻ nói ra như thế là hoàn toàn đúng v́ lúc bấy giờ y đâu có chịu động cơ thúc đẩy là một ư tưởng đă được suy nghĩ chính chắn, và y tự nhiên là không biết tới những tư tưởng trước đó với một chuỗi nhân quả dẫn tới kết quả tất yếu. Vậy là một dung dịch đă băo ḥa sẽ đông cứng lại khi ta chỉ cần bỏ vào đó thêm một tinh thể nữa thôi; khi vừa mới tiếp xúc với tinh thể ấy th́ trọn dung dịch đó đă chuyển sang trạng thái rắn đặc. Khi khối tập hợp các h́nh ảnh trí tuệ đă đạt tới mức băo ḥa th́ chỉ cần thêm một h́nh ảnh trí tuệ nữa là khiến cho chúng cố kết thành ra một hành vi. Lại nữa hành vi này không thể tránh được v́ việc tự chọn lựa đă bị cạn kiệt khi y cứ chọn đi chọn lại măi việc thực hiện cái h́nh ảnh trí tuệ ấy cho nên hành vi trên cơi trần bắt buộc phải tuân theo sự thôi thúc của h́nh ảnh trí tuệ đó. Cái ham muốn thực hiện trong kiếp này phản tác động thành ra sự cưỡng chế hành động trong kiếp khác và dường như thể ḷng ham muốn ấy cũng thể hiện thành sự yêu sách đối với Thiên nhiên đến mức Thiên nhiên đáp ứng lại bằng cách cung cấp cơ hội thực hiện[12].

Những h́nh ảnh trí tuệ được kư ức tích trữ thành ra các kinh nghiệm mà linh hồn phải trải qua trong buổi sinh thời, việc ghi chép chính xác lại tác động ấy của ngoại giới cũng phải được linh hồn triển khai. Nhờ nghiên cứu những kinh nghiệm này, nhờ tham thiền về chúng, linh hồn học cách thấy được mối tương quan của chúng, giá trị của chúng là dịch thuật cho nó hiểu những tác động của Trí tuệ Vũ trụ nơi Thiên nhiên biểu lộ; nói tóm lại, nó rút ra từ những kinh nghiệm ấy (do kiên nhẫn suy tư về chúng) mọi bài học mà chúng phải dạy cho nó: những bài học vui sướng và đau khổ, vui sướng sinh ra đau khổ và đau khổ gây ra vui sướng, chúng dạy cho nó sự hiện diện của những định luật không thể vi phạm được mà nó phải học cách tuân theo. Những bài học thành công và thất bại, thành đạt và thất vọng, lo sợ tỏ ra vô căn cứ, hi vọng rồi không thực hiện được, sức mạnh bị sụp đổ khi gặp thử thách, sự hiểu biết do hoang tưởng té ra là dốt nát, kiên tŕ chịu đựng để đạt được thắng lợi khi xét theo biểu kiến là đă thất bại, bất cẩn biến sự thắng lợi xét theo biểu kiến lại trở thành thất bại. Linh hồn suy gẫm hết mọi thứ ấy rồi dùng phép luyện kim của ḿnh để biến mọi thứ hỗn hống kinh nghiệm ấy thành ra vàng ṛng minh triết, sao cho khi tái sinh luân hồi nó trở thành một linh hồn minh triết hơn mang theo thành quả những kinh nghiệm cũ tác động lên những diễn biến mà nó phải đương đầu trong kiếp tới. Ở đây ta lại thấy các h́nh ảnh trí tuệ đă được chuyển hóa chứ không c̣n tồn tại dưới dạng h́nh ảnh trí tuệ nữa. Người ta chỉ có thể khôi phục lại chúng dưới dạng cũ xuất phát từ các kư ảnh nghiệp quả.

Lương tâm phát sinh ra và phát triển lên bắt nguồn từ những h́nh ảnh trí tuệ này của kinh nghiệm, nhất là những h́nh ảnh dạy cho ta biết đau khổ đă nảy sinh ra sao do không biết định luật. Trải qua nhiều kiếp liên tiếp trên cơi trần, linh hồn thường xuyên bị dục vọng xỏ mũi húc đầu chạy theo một đối tượng hấp dẫn nào đó; khi cắm đầu xông vào mục đích ấy nó thường chống lại thiên luật để rồi vấp ngă, bầm dập và chảy máu. Nhiều kinh nghiệm như thế dạy cho nó biết rằng muốn thỏa măn mà chống lại thiên luật th́ chỉ gây ra đau khổ và khi trong một kiếp khác trên trần thế thể dục vọng chỉ lăm le xỏ mũi linh hồn lao vào vui hưởng điều xấu xa, th́ kư ức về những kinh nghiệm quá khứ khẳng định lại dưới dạng lương tâm, hét lớn lên lời nghiêm cấm và gh́ chặt dây cương khiến cho con ngựa giác quan chạy lồng lên, không để ư cứ chúi đầu đuổi theo những đối tượng của dục vọng. Ở giai đoạn tiến hóa hiện nay ngoại trừ những linh hồn lạc hậu nhất th́ mọi linh hồn đều đă trải qua đầy đủ kinh nghiệm để nhận ra được những đường nét tổng quát đâu là “đúng” đâu là “sai”, nghĩa là cái ǵ hài ḥa với Bản chất Thiêng liêng và cái ǵ bất ḥa với Bản chất Thiêng liêng; những vấn đề chính yếu của luân lư th́ linh hồn đă trải qua kinh nghiệm rộng lớn và lâu dài khiến cho nó có thể nói dứt khoát và minh bạch được. Nhưng có nhiều vấn đề cao siêu và tinh vi hơn thuộc về giai đoạn tiến hóa hiện nay chứ không phải những giai đoạn trước đó th́ kinh nghiệm vẫn c̣n hạn chế và chưa đủ đến mức cho nó được tôi luyện thành lương tâm, và linh hồn có thể sai lầm khi quyết định cho dù nó thật sự cố gắng đầy hảo ư muốn nh́n thấy rơ ràng và hành động chính xác. Ở đây nó muốn tuân theo những qui tắc hài ḥa với Bản chất Thiêng liêng trên các cơi cao và việc nó không thể thấy được cách thức ngoan ngoăn vâng lời trên cơi thấp sẽ được chỉnh sửa lại trong tương lai qua sự đau khổ mà nó cảm thấy khi phạm lỗi chống lại thiên luật: đau khổ sẽ dạy dỗ cho nó điều mà trước kia nó không biết và những kinh nghiệm đau buồn ấy sẽ được rèn luyện thành lương tâm, để ngăn ngừa cho nó tránh khỏi sự đau khổ tương tự trong tương lai, mang lại cho nó niềm vui v́ đă biết rơ hơn về Thượng Đế trong Thiên nhiên khi tự nguyện sống hài ḥa với Định luật Sinh hoạt và tự nguyện hợp tác với cơ tiến hóa.

Cho đến nay ta thấy có những nguyên tắc nhất định của luật Nhân quả tác động lên h́nh ảnh trí tuệ dưới dạng nguyên nhân như sau:

 

Hoài băo và Mong muốn     trở thành      Năng lực

Tư tưởng lập đi lập lại              -            Khuynh hướng

Ư muốn thực thi                       -            Hành động

Kinh nghiệm                            -            Minh triết

Kinh nghiệm đau thương           -            Lương tâm

 

Ta sẽ xét tới luật Nhân quả tác động lên những h́nh ảnh dục vọng-trí tuệ một cách rốt ráo hơn dưới đề mục Sự thanh toán Nhân quả mà giờ đây ta đang tiến tới.

 

SỰ THANH TOÁN NHÂN QUẢ

 

Khi linh hồn đă sống hết kiếp sinh hoạt nơi Devachan và đă đồng hóa được hết mức vật liệu thu gom được trong chu kỳ vừa qua trên trần thế th́ nó lại bắt đầu bị kéo xuống trần thế do những mối ràng buộc về dục vọng khiến cho nó vương vấn tới kiếp sống vật chất. Giờ đây giai đoạn cuối cùng trong chu kỳ sống của nó lại mở ra trước mắt nó. Giai đoạn mà nó lại khoác lấy một công cụ mới để có được kinh nghiệm khác trên cơi trần, giai đoạn này chấm dứt khi nó bước qua ngưỡng cửa chào đời.

Linh hồn bước qua ngưỡng cửa Devachan nhập vào cái được gọi là cơi luân hồi, mang theo thành quả dù lớn hay nhỏ của công tŕnh nơi cơi Devachan. Nếu nó chỉ là một linh hồn c̣n non trẻ th́ nó chẳng thu lượm được bao nhiêu; sự tiến bộ trong những giai đoạn đầu của cơ tiến hóa linh hồn chậm đến mức hầu hết học viên khó ḷng nhận ra được và trong buổi ấu trĩ của linh hồn th́ hết ngày (kiếp sống) này nối tiếp ngày (kiếp sống) kia một cách nhàm chán, mỗi kiếp sống trên cơi trần chỉ gieo một chút xíu hạt giống cho nên mỗi sinh hoạt nơi Devachan chỉ làm chín muồi một chút xíu kết quả. Khi các năng lực phát triển th́ sự tăng trưởng càng ngày càng có tốc độ gia tăng, linh hồn tiến nhập Devachan có một lượng dự trữ vật liệu lớn hơn, ra khỏi Devachan với một năng khiếu lớn hơn được tôi luyện theo những định luật chung mà ta đă nêu rơ trên kia. Khi thoát ra khỏi Devachan nó chỉ khoác lấy cái hiện thể của linh hồn vốn trường tồn và tăng trưởng trong suốt chu kỳ thành trụ (manvantara), xung quanh đó là hào quang thuộc về nó với vai tṛ một cá thể ít nhiều vinh quang; hào quang này có nhiều màu sắc, sáng chói, rơ rệt, mở rộng ra tùy theo tŕnh độ tiến hóa mà linh hồn đă đạt được. Nó đă được tôi luyện trong lửa cơi trời và xuất lộ thành ra vị Thánh vương Soma[13].

Trong cuộc tái sinh luân hồi, khi chuyển tiếp qua cơi trung giới, nó lại khoác lấy một thể dục vọng vốn là kết quả đầu tiên của việc thanh toán nghiệp cũ. Những h́nh ảnh trí tuệ được tạo ra trong quá khứ “từ vật liệu do bản chất dục vọng cung cấp – vốn đă trở nên tiềm tàng nơi tâm thức hoặc cái mà H. P. Blavatsky thường gọi là ‘thiếu thốn vật chất’ nên không thể tồn tại được qua sự biểu lộ vật chất” – giờ đây lại được linh hồn bung ra và ngay tức khắc nó thu hút về ḿnh những yếu tố dục vọng xuất phát từ vật chất cơi trung giới phù hợp với bản chất của chúng để “trở thành những khao khát, đam mê và xúc động thấp hèn của thể dục vọng thuộc phàm ngă trong kiếp nhập thế mới”[14]. Khi công việc này đă hoàn tất – việc này đôi khi rất ngắn, đôi khi lại kéo dài rất lâu – th́ bản ngă đă ở trong bộ y phục nghiệp quả mà tự ḿnh chuẩn bị cho ḿnh, sẵn sàng tiếp nhận từ tay của các đấng thừa hành phụ tá cho các Nghiệp quả Tinh quân, đón nhận thể phách[15] được kiến tạo cho ḿnh phù hợp với những yếu tố mà ḿnh cung cấp; thể xác của y sẽ được thành h́nh theo thể phách ấy, thể xác là căn nhà mà y phải ở trong đó khi sinh hoạt trên cơi trần trong kiếp tới. Vậy là cả Chơn ngă lẫn phàm ngă đều có thể nói là do chính con người trực tiếp xây dựng lên – y nghĩ làm sao th́ y sẽ trở thành như thế, những phẩm chất, “năng khiếu tự nhiên” thuộc về y đều là kết quả trực tiếp của việc y suy nghĩ, con người quả thật tự ḿnh tạo ra ḿnh, chịu trách nhiệm (theo ư nghĩa trọn vẹn nhất của từ ngữ này) về tất cả những ǵ mà ḿnh hiện tồn.

Nhưng con người này phải có một thể xác và thể phách sẽ chế định phần lớn sự vận dụng năng khiếu của y; y phải sống ở một môi trường xung quanh nào đó, hoàn cảnh bên ngoài của y sẽ tùy theo điều đó; y phải bước trên một con đường được vạch ra do những nguyên nhân mà y đă phát khởi chứ không phải những nguyên nhân dường như là hậu quả của năng khiếu của ḿnh; y phải giáp mặt với những diễn biến vui buồn, là thành quả của những lực lượng mà y đă sản sinh ra. Ở đây dường như cần phải có một điều ǵ khác hơn bản chất chơn ngă và phàm ngă của y: đâu là môi trường được cung ứng cho những năng lượng của nó? Những công cụ chế định và những hoàn cảnh phản tác động sẽ hiện diện và được thích ứng ra sao?

Ta tiến gần tới một cơi mà khó ḷng có thể nói được thỏa đáng v́ đó là cơi của các Đấng thông tuệ tâm linh hùng mạnh có bản chất vượt xa so với tầm năng lực hạn hẹp của chúng ta; quả thật ta có thể biết sự tồn tại của các ngài, có thể truy nguyên được công tŕnh của các ngài, nhưng đối với các ngài th́ chúng ta ở địa vị giống như một con thú cấp thấp kém thông minh nhất so với chính chúng ta; con thú ấy có thể biết rằng chúng ta tồn tại nhưng nó không thể quan niệm được tầm cỡ và công tŕnh do tâm thức ta tạo nên. Các Đấng Cao Cả này thường được gọi là Lipika và Tứ đại Thiên vương (the Four Maharajahs). Từ đoạn văn sau đây, ta có thể biết được ḿnh hiểu về các Đấng Lipika ít đến chừng nào:

“Các Đấng Lipika (trong phần B́nh luận thứ 6 của câu kinh IV có mô tả về các ngài) là các Chơn linh của Vũ trụ . . . Các ngài thuộc về bộ phận Huyền bí nhất trong cơ sáng thế cho nên ta không thể tŕnh bày ở đây được. Liệu các Chơn sư – ngay cả các bậc cao nhất – có biết hết về huyền giai thiên thần này ở các cấp tam bội hay chỉ biết được cấp thấp liên quan tới việc ghi chép kư ảnh thế giới của ta, th́ đó là điều mà tác giả không sẵn ḷng khẳng định và bà có khuynh hướng nghiêng về giả định nêu phía sau (cho rằng các Chơn sư chỉ biết được một cấp thấp của Lipika). Xét về cấp cao nhất th́ người ta chỉ được dạy dỗ có một điều: các Lipika có liên quan tới Nhân quả là những đấng trực tiếp Ghi chép nghiệp quả”[16].

Các ngài gồm “Bảy Đấng Thứ Nh́”, các ngài quản lư các kư ảnh tinh tú chứa đầy những tiên thiên kư ảnh (the akashic images) đă được nêu trước kia[17]. Các ngài có liên quan tới số phận của mọi con người và sự ra đời của mọi đứa trẻ[18]. Các ngài cung cấp “cái khuôn thể phách”[19], thể phách được dùng làm kiểu mẫu cho thể xác thích ứng với việc biểu hiện những năng khiếu trí tuệ và đam mê mà Chơn ngă triển khai ra khi ngự trong đó. Các ngài cung cấp cái khuôn thể phách cho Tứ đại Thiên vương tức là các Đấng bảo trợ nhân loại và thừa hành luật Nhân quả trên trái đất.

Bà H. P. Blavatsky có viết thêm nữa về Tứ đại Thiên vương khi trích dẫn câu kinh số 5 của quyển Thiền Thư: “Bốn bánh xe có cánh ở mỗi góc . . . dành cho bốn Đấng thiêng liêng và đội thiên binh thần tướng của các ngài”. Đó là “Tứ đại Thiên vương”, các vị đại vương trong nhóm Dhyan Chohans, các thiên thần chủ tŕ mỗi một trong bốn phương . . . Các Đấng này cũng có liên quan tới Nhân quả v́ nghiệp quả cần có những tác nhân vật thể và vật chất để thi hành nghị quyết của ḿnh.

Khi nhận được cái khuôn – một lần nữa c̣n “thiếu vật chất” – từ các Đấng Lipika, các đấng Tứ đại Thiên vương chọn thành phần cấu tạo cho thể phách là những nguyên tố thích hợp với những phẩm chất phải được biểu đạt thông qua nó và thể phách này bèn trở thành một công cụ thích hợp của Nhân quả dành cho Chơn ngă, cung ứng cơ sở để cho nó triển khai được những năng khiếu mà nó cần biểu diễn, và áp đặt lên nó những sự hạn chế do trong quá khứ nó đă từng thất bại và bỏ lỡ cơ hội. Cái khuôn này được Tứ đại Thên vương dẫn dắt tới xứ sở, giống dân, gia đ́nh, môi trường xă hội xung quanh, vốn cung ứng địa hạt thích hợp nhất cho việc thanh toán Nhân quả được ấn định cho quăng kiếp sống đặc biệt mà ta đang xét tới; người Ấn Độ gọi nó là prarabdha tức nghiệp quả khởi sự, nghĩa là điều phải được thanh toán trong chu kỳ sống được khai mở ra. Nhân quả tích lũy trong quá khứ không thể được thanh toán chỉ trong một kiếp – người ta không thể tạo ra được công cụ nào, t́m thấy môi trường xung quanh nào thích hợp để biểu diễn mọi năng lực đă tiến hóa dần dần của Chơn ngă, cũng không cung ứng được mọi hoàn cảnh cần thiết để gặt hái mọi vụ mùa đă được gieo trồng trong quá khứ để thực thi mọi nghĩa vụ đă được hợp đồng với mọi Chơn ngă khác mà linh hồn nhập thế đă bước vào tiếp xúc trong quá tŕnh tiến hóa dài dằng dặc. Vậy th́ toàn bộ Nhân quả chỉ được dàn xếp tối đa cho một chu kỳ sống ắt có một thể phách thích hợp được cung ứng cho nó và cái khuôn của thể phách ấy được dẫn dắt tới một môi trường thích hợp. Nó được đặt vào nơi mà Chơn ngă có thể tiếp xúc được với một số Chơn ngă như trên mà y đă có quan hệ trong quá khứ, và hiện nay y đang bước vào nhập thế trong chu kỳ sống của riêng ḿnh. Người ta chọn một xứ sở vốn có t́nh huống tôn giáo, chính trị và xă hội thích hợp với một số năng lực của nó và cung ứng môi trường để diễn ra một số hậu quả mà nó đă khai sinh. Người ta chọn một giống dân – dĩ nhiên phải tuân theo những định luật lớn lao hơn có ảnh hưởng tới sự nhập thế nơi các giống dân mà ở đây chúng ta không thể đi sâu được – có những đặc trưng giống như một số năng lực đă chín muồi cần được vận dụng thuộc loại h́nh thích hợp với linh hồn nhập thế. Người ta cũng t́m thấy một gia đ́nh trong đó sự di truyền thể chất đă triển khai được cái loại vật liệu thể chất khi được kiến tạo và thể phách sẽ thích ứng với cấu tạo của nó; gia đ́nh này nói chung hoặc nói riêng là một tổ chức trên cơi trần cung ứng đất dụng vơ cho bản chất trí tuệ và đam mê của Chơn ngă. Xuất phát từ nhiều phẩm chất tồn tại nơi linh hồn, xuất phát từ nhiều loại h́nh thể chất tồn tại trên thế gian, người ta có thể chọn lựa ra những ǵ thích ứng với mỗi một người, có thể kiến tạo nên một cái khuôn thích hợp cho Chơn ngă đang chờ đợi, một công cụ và môi trường để cho một số nhân quả của nó có thể được thanh toán. Cho dù kiến thức và quyền năng của ta cần thiết để thích ứng như vậy cũng ngắn ngủi như cái đường ch́ phao so với đáy sâu thăm thẳm, song ta có thể lờ mờ hiểu được rằng ḿnh có thể thích ứng được và có thể đạt được sự công bằng tuyệt đối; mạng lưới số phận của con người quả thật có thể bao gồm những sợi tơ thật là vô số đối với chúng ta và chúng có thể cần được đan dệt thành một kiểu mẫu mà chúng ta thấy phức tạp không thể tưởng tượng nổi; một sơi tơ có thể biến mất – thật ra nó chỉ chuyển sang phía bên kia ở dưới để rồi lại ló lên mặt trở lại; một sợi tơ có thể đột nhiên xuất hiện – thật ra nó chỉ xuất hiện trở lại ở phía mặt trên sau khi đă đi ngầm lâu dài ở mặt dưới; v́ chỉ thấy được một mảnh vụn của mạng lưới cho nên tầm nh́n thiển cận của ta không thể phân biệt được kiểu mẫu ấy. Nhà hiền triết Iamblichus có viết rằng:

“Điều dường như đối với chúng ta là việc xác định đúng đắn mức công bằng th́ có vẻ lại không phải như thế đối với chư thần linh. Đó là v́ chúng ta chỉ quan sát điều ngắn ngủi nhất, chỉ chú ư tới những sự vật ngay hiện nay và kiếp sống tạm bợ này cũng như cách thức mà nó tồn tại trong đó. Nhưng các Quyền năng cao siêu hơn cho chúng ta biết được trọn cả cuộc sống của Linh hồn và mọi kiếp trước kia của nó”[20].

Việc khẳng định rằng “sự công bằng tuyệt đối chi phối thế gian” được hậu thuẫn do linh hồn tiến hóa càng ngày càng hiểu biết hơn, đó là v́ khi nó tiến bộ, bắt đầu thấy được trên các cơi cao và truyền được sự hiểu biết xuống cho ư thức tỉnh táo th́ chúng ta sẽ học hỏi càng ngày càng chắc chắn hơn, do đó càng ngày càng thấy hân hoan khi Chánh pháp đang tác động một cách chính xác không thiên lệch, các Tác nhân của nó ứng dụng nó ở khắp nơi với sự giác ngộ không sai lầm, với sức mạnh không thất bại, do đó mọi thứ tốt đều đẹp trên thế gian cho các linh hồn đang phấn đấu. Xuyên suốt qua bóng đêm ắt vang dội lên tiếng kêu: “Tất cả đều tốt đẹp”. Xuất phát từ những linh hồn đang tuần tra cầm ngọn đèn Minh triết Thiêng liêng soi chiếu qua những nẻo đường tối tăm trong đô thị loài người chúng ta.

Ta có thể thấy một số nguyên tắc để triển khai Thiên luật và việc biết được những nguyên tắc này ắt giúp ta truy nguyên ra các nguyên nhân và hiểu được các hậu quả.

Ta thấy rằng Tư tưởng kiến tạo Tính t́nh; kế đó ta hăy nhận ra rằng Hành động tạo ra Môi trường xung quanh.

Ở đây ta đang bàn tới một nguyên tắc tổng quát có tác dụng sâu xa và rộng răi, do đó ta nên triển khai nó tỉ mỉ thêm một chút. Khi hành động của con người gây ảnh hưởng tới những người xung quanh trên cơi trần; y ban rải hạnh phúc ra xung quanh ḿnh hoặc gây ra sự khốn khổ, làm gia tăng hoặc giảm bớt tổng số phúc lợi của loài người. Sự tăng giảm hạnh phúc này có thể do những động cơ thúc đẩy khác hẳn nhau: tốt, xấu hoặc hỗn hợp. Một người có thể mang lại sự vui hưởng rộng răi chỉ thuần v́ ḷng tốt do muốn mang lại hạnh phúc cho đồng loại của ḿnh; chẳng hạn như do động cơ thúc đẩy ấy, y hiến tặng một công viên cho một thị trấn để dân thị trấn ấy tha hồ sử dụng; một người khác có thể hành động giống như vậy chỉ v́ muốn khoe khoang, muốn thu hút sự chú ư của những người có thể ban cho y các danh dự trong xă hội (nghĩa là y có thể tặng một công viên dưới dạng dùng tiền để mua lấy một tước hiệu); một người thứ ba có thể tặng một công viên do những động cơ thúc đẩy hỗn hợp, một phần là vị tha, một phần là ích kỷ. Động cơ thúc đẩy có thể ảnh hưởng nhiều tới tính t́nh của ba người này trong các kiếp tương lai với kết quả cải thiện, suy đồi hoặc không thay đổi bao nhiêu về tính t́nh. Nhưng hậu quả của hành động mang lại hạnh phúc cho một số lớn người không tùy thuộc vào động cơ thúc đẩy của người hiến tặng; thiên hạ vẫn vui hưởng công viên giống nhau bất chấp điều là động cơ thúc đẩy việc hiến tặng công viên và chính sự vui hưởng này nhờ có hành động của người hiến tặng đă xác lập cho y quyền được đ̣i hỏi Thiên nhiên về mặt nhân quả và món nợ đối với y sẽ được Thiên nhiên chu đáo đền đáp. Y sẽ nhận được một môi trường xung quanh xa hoa hoặc đầy đủ tiện nghi về thể chất do y đă mang lại sự vui hưởng rộng răi về thể chất cho người khác, sự hi sinh của cải vật chất sẽ mang lại cho y phần thưởng xứng đáng là nghiệp quả của hành động của y. Y có quyền được hưởng điều đó; nhưng việc y vận dụng địa vị của ḿnh, hạnh phúc mà y rút ra được từ tài sản và môi trường xung quanh của ḿnh chủ yếu lại tùy thuộc vào tính t́nh của y, và ở đây phần thưởng xứng đáng lại được dành cho y, mỗi hạt giống đều mang sẵn vụ gặt thích hợp với nó.

Kết quả là việc phụng sự đến mức tối đa cơ hội có được trong một kiếp người ắt tạo ra những cơ hội lớn hơn nữa để được phụng sự trong kiếp khác; như vậy người nào trong một phạm vi hạn hẹp mà giúp cho mỗi người ḿnh ngẫu nhiên gặp được th́ trong kiếp tương lai y sẽ sinh ra vào một địa vị có cơ hội giúp đỡ hữu hiệu cho nhiều người ở mức sâu xa.

 Lại nữa, những cơ hội bị bỏ lỡ khi xuất hiện trở lại được chuyển hóa thành ra những hạn chế của công cụ và những rủi ro ở môi trường xung quanh. Chẳng hạn như bộ óc của thể phách sẽ được kiến tạo khiếm khuyết khiến cho bộ óc của thể xác cũng bị khiếm khuyết; chơn ngă cứ hoạch định nhưng thấy ḿnh thiếu khả năng thực hiện; chơn ngă lĩnh hội được một ư tưởng nhưng không thể ghi dấu ấn nó rơ ràng lên bộ óc. Những cơ hội bị bỏ lỡ biến thành những ao ước bất đắc chí, biến thành những ham muốn không biểu hiện được, biến thành những mơ ước giúp người nhưng bị cản trở v́ không có khả năng giúp đỡ do thiếu năng lực hoặc thiếu cơ hội.

Nguyên tắc ấy cũng tác dụng trong việc cắt đứt sự chăm sóc âu yếm đối với một đứa trẻ được cưng chiều hoặc một thiếu niên được thần tượng hóa. Nếu một chơn ngă đối xử không tử tế hoặc lơ là với người mà ḿnh có bổn phận phải yêu thương và đùm bọc hoặc phải phục vụ theo một kiểu nào đó th́ rất có thể là y sẽ sinh ra trở lại vẫn quan hệ mật thiết với người bị bỏ rơi và có lẽ đeo bám lấy người bị bỏ rơi đó, có điều là y bị chết yểu cho nên đă bị giằng giựt khỏi ṿng tay quấn quít của người ấy; mối quan hệ nghèo nàn bị khinh rẻ có thể xuất hiện trở lại thành kẻ thừa kế được trọng vọng rất nhiều, là đứa con trai duy nhất và khi cha mẹ thấy nhà ḿnh trơ trọi th́ họ lại kinh ngạc trước những cách đối xử bất công của Trời Đất đă cướp mất đứa con trai duy nhất của ḿnh mà họ đă dồn hết mọi hi vọng vào đó c̣n bao nhiêu đứa trẻ ở xung quanh th́ lại nhởn nhơ chẳng hề bị sờ gáy. Thế nhưng đường lối của nhân quả thật công b́nh mặc dù ta không thể khám phá ra được chỉ trừ người nào đă mở được mắt ra.

Những khuyết tật bẩm sinh thường là do thể phách bị khiếm khuyết và là những sự trừng phạt suốt đời đối với những sự nổi loạn ngỗ nghịch chống lại thiên luật hoặc những điều gây tổn thương cho người khác. Mọi thứ đó đều là do công tŕnh của các Nghiệp quả Tinh quân và là biểu lộ trên cơi trần những khiếm khuyết cần thiết do Chơn ngă phạm sai lầm dù là thái quá hay bất cập, và đều được các ngài tạo ra nơi cái khuôn thể phách. Như vậy, do các ngài cầm cân nẩy mực thật công bằng nên mới có khuynh hướng gây ra một bệnh gia đ́nh để có được cấu h́nh thích hợp của thể phách nhằm điều khiển nó tới một gia đ́nh dễ thừa kế cái bệnh đă cho sẵn ấy và cung ứng được “cái nguyên sinh chất liên tục” thích hợp cho sự phát triển của những vi trùng hữu quan.

Sự phát triển những năng khiếu nghệ thuật – ta hăy xét một loại phẩm tính khác - ắt được các Nghiệp quả Tinh quân đáp ứng qua việc cung cấp một cái khuôn thể phách mà hệ thần kinh tế nhị có thể được xây dựng trong thể xác và thể phách đó thường được dẫn dắt tới một gia đ́nh mà thành viên của họ có năng khiếu đặc biệt cần được phát triển bởi Chơn ngă đôi khi đă được truyền thừa qua nhiều đời. Chẳng hạn như muốn biểu hiện được năng khiếu của nhạc th́ cần có một thể xác đặc biệt, một lỗ tai thính nhạc, một bàn tay bấm nốt nhạc khéo léo và sự di truyền thể chất thỏa đáng ấy sẽ dẫn tới sự tinh tế như vậy.

Nếu ta phục vụ cho tập thể con người qua một bài diễn thuyết họăc sách vở cao thượng, qua việc truyền bá những ư tưởng cao đẹp bằng ng̣i bút hoặc ngôn từ th́ ta cũng được tưởng thưởng theo định luật mà các Tác nhân đầy quyền uy đă thực hiện chu đáo. Sự trợ giúp đó sẽ trở lại dưới dạng ban cho người hiến tặng ấy sự hỗ trợ về tâm trí và tâm linh mà y có quyền được hưởng.

Vậy là ta có thể hiểu được những nguyên tắc chung để cho nhân quả vận hành, vai tṛ đặc biệt của các Nghiệp quả Tinh quân cũng như của chính Chơn ngă đối với số phận của cá nhân. Chơn ngă cung cấp mọi vật liệu nhưng vật liệu đó được các Nghiệp quả Tinh quân hoặc Chơn ngă lần lượt sử dụng theo bản chất của ḿnh: Chơn ngă kiến tạo nên tính t́nh và dần dần triển khai tính t́nh ra; Nghiệp quả Tinh quân xây dựng cái khuôn hạn chế, chọn lựa môi trường xung quanh nói chung là thích ứng và điều chỉnh sao cho chánh pháp có thể được biểu hiện không sai lạc mặc dù thiên hạ có những ư thích xung đột với nhau.

 

GIÁP MẶT VỚI NHÂN QUẢ

 

Đôi khi lần đầu tiên nhận ra được nhân quả có tồn tại th́ thiên hạ thường cảm thấy rằng nếu tất cả đều là sự vận hành của Định luật th́ họ chẳng qua chỉ là những kẻ nô lệ chới với trước ḍng định mệnh. Trước khi xét tới việc làm thế nào vận dụng Thiên luật để kiểm soát số phận, ta hăy nghiên cứu trong chốc lát một trường hợp điển h́nh để xem sự tất yếu và tự do ư chí – tạm dùng những thuật ngữ được nhiều người chấp nhận – đều tác động ra sao và tác động hài ḥa với nhau như thế nào.

Một người chào đời với một số năng khiếu trí tuệ bẩm sinh chẳng hạn như thuộc loại trung b́nh, có một bản chất đam mê bộc lộ những đặc trưng nhất định, một số là tốt một số là xấu; y có một thể phách và thể xác khỏe mạnh, tráng kiện, nhưng không có ǵ xuất sắc. Đây là những hạn chế của y đă được vạch rơ cho y và khi y trưởng thành th́ y thấy ḿnh có được một vốn liếng trí tuệ, đam mê, dục vọng, thể chất, và y phải sử dụng vốn liếng đó đến mức tối đa. Có nhiều đỉnh cao trí tuệ mà y dứt khoát là không vươn tới nổi, có những quan niệm trí tuệ mà y không đủ năng lực lĩnh hội; có những cám dỗ mà bản chất đam mê của y cứ xiêu ḷng mặc dù y vẫn phấn đấu chống cự; có những chiến thắng bằng sức mạnh thể chất và tài khéo mà y không đạt tới được; thật vậy y thấy ḿnh chẳng thể suy nghĩ như một thiên tài và cũng chẳng thể đẹp trai như thần Apollo. Y ở trong một ṿng hạn chế và không thể thoát ra cho nên cũng không được tự do. Hơn nữa, y không thể tránh được nhiều thứ rắc rối; chúng cứ tấn công y và y chỉ có nước chịu trận, y không thể trốn đi đâu được. Sự việc vốn là như thế. Con người bị hạn chế do những tư tưởng trong quá khứ của ḿnh, do những cơ hội đă bị bỏ lỡ, do những chọn lựa lầm lạc, do những sự xiêu ḷng điên rồ; y bị ràng buộc bởi những ham muốn mà ḿnh đă tạm quên đi, bị xiềng xích bởi những sai lầm thời trước. Thế nhưng Chơn nhơn th́ đâu có bị ràng buộc. Kẻ nào trong quá khứ đă giam hăm kẻ trong hiện tại th́ có thể hoạt động bên trong nhà tù ấy để tạo ra một tương lai tự do. Thậm chí y nên biết rằng bản thân ḿnh tự do và xiềng xích sẽ bị rơi rụng ra khỏi tay chân của y tùy theo mức độ hiểu biết của y về tính cách hăo huyền của những ràng buộc ấy. Nhưng đối với kẻ phàm phu mà những hiểu biết ấy chỉ mới là tia lửa chứ không phải là ngọn lửa th́ bước đầu tiên hướng về tự do ắt là phải chấp nhận những hạn chế của ḿnh do chính ḿnh gây ra và tiến hành nới rộng chúng. Quả thật, y không thể suy nghĩ như một thiên tài nhưng y có thể suy nghĩ đến mức tối đa khả năng của ḿnh và chẳng mấy lúc y sẽ trở thành một thiên tài; y có thể tạo ra quyền năng trong tương lai và y ắt tạo ra được. Quả thật, y không thể dứt bỏ những điên rồ đam mê của ḿnh trong một sớm một chiều, nhưng y có thể chiến đấu chống lại chúng và khi thất bại th́ y vẫn tiếp tục chiến đấu v́ tin chắc rằng thế nào ḿnh cũng có ngày chiến thắng. Sự thật, thể vía và thể xác của y có nhiều yếu kém và xấu xa nhưng khi tư tưởng của y trở nên mạnh mẽ, thanh khiết và đẹp đẽ, khi công tŕnh của y mang lại phúc lợi th́ y đă đảm bảo cho ḿnh có được những h́nh tướng hoàn hảo hơn trong những ngày sắp tới. Y luôn luôn là chính ḿnh, linh hồn tự do ở giữa nhà tù và y có thể phá sập những bức vách mà chính y đă dựng nên. Chẳng có ai là cai tù ngoại trừ chính y: y có thể mong muốn tự do và hễ muốn là sẽ được.

Một sự rắc rối khiến y phải giáp mặt đó là y bị mất một người bạn và y đă phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng. Cứ cho như thế đi th́ y phạm tội v́ trong quá khứ y nghĩ như vậy, c̣n trong hiện tại th́ y sẽ hành động. Nhưng bạn y đâu có mất, y vẫn giữ được người bạn đó bằng t́nh thương và trong tương lai y sẽ gặp lại người ấy; trong khi chờ đợi vẫn c̣n có những người khác xung quanh y và y có thể phục vụ giống như khi y đă tuôn đổ nó cho người mà ḿnh yêu thương và y sẽ không lơ là những bổn phận của ḿnh để gieo hạt giống cho những sự mất mát tương tự trong các kiếp vị lai. Y đă phạm phải một điều sai trái rành rành và phải chịu trừng phạt, nhưng đó là tư tưởng của y trong quá khứ chứ ngay bây giờ th́ y đâu có nghĩ như vậy nữa: y sẽ kiên nhẫn chịu đựng sự trừng phạt mà ḿnh phải chuốc lấy do tư tưởng sai trái đó và ngày hôm nay y phải suy nghĩ sao cho ngày mai y sẽ thoát được ô nhục ấy. Một tia sáng đă soi vào bóng tối và ánh sáng đă ca vang lên với y:

 

Hỡi kẻ đang đau khổ! hăy biết rằng chính mi đă gây đau khổ cho mi

chứ chẳng có ai khiến cho mi đau khổ.

 

Định luật vốn dường như là xiềng xích th́ lại chấp cánh cho y bay lên và nhờ vậy y có thể vươn lên đến những cơi mà bằng không y có nằm mơ cũng chẳng tới được.

 

XÂY DỰNG TƯƠNG LAI

 

Đa số linh hồn đều trôi dật dờ theo ḍng thời gian uể oải. Khi trái đất quay tṛn th́ nó cũng mang họ theo; họ cứ di chuyển từ hết bầu này sang bầu khác. Nhưng tôn giáo minh triết lại long trọng tuyên cáo cho thế gian rằng tất cả những kẻ nào muốn đều có thể không c̣n trôi giạt nữa, và có thể học cách vượt lên trước cơ tiến hóa chậm chạp của thế gian.

Khi lĩnh hội được một điều nào đó về ư nghĩa của thiên luật với sự chắc chắn tuyệt đối và sự chính xác không sai lầm th́ học viên bắt đầu nắm giữ số phận của ḿnh và tích cực giám sát cơ tiến hóa của riêng ḿnh. Y rà soát lại tính t́nh của ḿnh rồi tiến hành sửa sai nó, cố t́nh thực hành những đức tính trí tuệ và đạo đức, mở rộng năng lực, củng cố những chỗ yếu kém, cung cấp cho những chỗ thiếu sót, gọt giũa bớt những điều thái quá. V́ biết rằng ḿnh sẽ trở thành đối tượng tham thiền của ḿnh cho nên y sẽ cố t́nh đều đặn tham thiền về một lư tưởng cao cả, v́ y hiểu được tại sao bậc đại Điểm đạo đồ Ki Tô giáo là thánh Paul lại ra lệnh cho đệ tử “hăy suy nghĩ” về những điều chân thật, trung thực, đúng đắn, thanh khiết, dễ thương và trứ danh. Hằng ngày y sẽ tham thiền về lư tưởng của ḿnh, phấn đấu sống theo nó, y sẽ làm như vậy kiên tŕ và b́nh tĩnh, “không hấp tấp mà cũng không dăi đăi”, v́ y biết rằng ḿnh đang xây dựng dựa vào một nền tảng vững chắc trên ḥn đá tảng của định luật vĩnh hằng. Y khẩn cầu tới thiên luật, y qui y nơi thiên luật; đối với một người như thế th́ không thể thất bại được; không có một quyền năng nào trên trời dưới đất có thể cản đường y được. Trong buổi sinh thời y thu thập kinh nghiệm, sử dụng tất cả những ǵ sẵn trong tầm tay ḿnh; nơi cơi Devachan y đồng hóa kinh nghiệm và hoạch định công tŕnh kiến tạo tương lai.

Đây là giá trị của một thuyết chân chính về cuộc sống. Ngay cả khi thuyết ấy vốn dựa vào bằng chứng của những người khác chứ không dựa vào sự hiểu biết cá nhân. Khi người ta chấp nhận và phần nào hiểu được sự vận hành của nhân quả th́ y có thể tức khắc bắt đầu tu tâm dưỡng tính, dựng từng viên đá một dứt khoát là đầy chú ư v́ biết rằng ḿnh đang xây dựng cho thời gian vĩnh hằng. Không c̣n có chuyện hấp tấp leo lên rồi lại rớt xuống, bữa nay th́ làm việc với kế hoạch này, ngày mai lại làm việc với kế hoạch khác, rồi ngày kế nữa lại chẳng có kế hoạch làm việc nào. Nhưng có một sự phác thảo sơ đồ tổng thể về tính t́nh có thể nói là đă được suy nghĩ chính chắn để rồi tu tâm dưỡng tính theo sơ đồ ấy v́ linh hồn trở thành kiến trúc sư cũng như người xây dựng và không c̣n phí phạm thời giờ để khởi sự cho những công tŕnh dễ bị thất bại. V́ thế cho nên giai đoạn tiến hóa về sau có tốc độ rất nổi bật và tiên tiến hầu như không thể tin được khi linh hồn đầy quyền năng đă đạt tới mức trưởng thành.

 

UỐN NẮN NHÂN QUẢ

 

Kẻ nào đă dứt khoát khởi sự xây dựng tương lai th́ khi sự hiểu biết gia tăng ắt nhận ra được rằng ngoài việc tu tâm dưỡng tính ḿnh c̣n xây dựng được cả số phận tương lai. Y bắt đầu hiểu ra được rằng ḿnh ở trung tâm của những sự vật theo một ư nghĩa rất thực, là một thực thể sống động, chủ động, tự quyết và ḿnh có thể tác động lên hoàn cảnh cũng như lên bản thân. Từ lâu rồi y đă quen với việc tuân theo những định luật lớn về luân lư mà các vị Đạo sư đă đặt ra để dẫn dắt loài người, các ngài đều đă ra đời trong thời đại này hoặc thời đại khác, và bây giờ th́ y hiểu ra được rằng sự thật th́ những định luật này vốn dựa vào các nguyên tắc căn bản trong Thiên nhiên, và đạo đức chính là Khoa học áp dụng cho cách ứng xử. Y thấy rằng trong sinh hoạt hằng ngày ḿnh có thể hóa giải được những hậu quả xấu vốn nối tiếp một hành vi xấu bằng cách tác động ngay chính điểm đó một lực tốt tương ứng. Có kẻ nào phóng lại cho y một tư tưởng xấu; y có thể đương đầu với nó bằng một tư tưởng cùng loại để rồi hai h́nh tư tưởng đâm sầm vào nhau như hai giọt nước ắt tăng cường và củng cố lẫn cho nhau. Nhưng kẻ nào bị tấn công bằng tư tưởng xấu mà biết được về nhân quả th́ sẽ đối phó với h́nh tư tưởng đầy ác ư đó bằng lực từ bi để phá tan nó; h́nh tư tưởng bị phá tan không c̣n được sự sống tinh linh ngũ hành cấp phần hồn nữa; sự sống tinh linh ngũ hành ấy tan ră trở về cội nguồn của nó, h́nh tư tưởng cũng tan biến đi. Vậy là khả năng gây điều xấu của nó đă bị ḷng từ bi phá hủy và “sự thù ghét đă chấm dứt bằng t́nh thương”. Những h́nh tư tưởng hăo huyền giả dối xuất hiện trên cơi trung giới, kẻ có hiểu biết phóng ra những h́nh tư tưởng chân thật chống lại chúng, sự thanh khiết phá vỡ sự ô uế và ḷng từ thiện dẹp tan ḷng tham ích kỷ. Khi sự hiểu biết gia tăng th́ tác động này trở nên trực tiếp và có chủ ư, tư tưởng có mục đích là chủ ư nhất định và được chấp cánh bằng ư chí mạnh mẽ. Vậy là ác nghiệp bị khống chế ngay từ trong trứng nước và chẳng c̣n lại ǵ để tạo ra sự ràng buộc nhân quả giữa kẻ phóng ra mũi lao gây hại cho người khác và người thiêu rụi mũi lao đó bằng sự tha thứ. Các Đấng Đạo sư dạy con người ta với đầy thẩm quyền phải có bổn phận dĩ đức báo oán vốn dựa vào sự hiểu biết thiên luật để đưa ra huấn điều ấy; các tín đồ ngoan ngoăn nghe lời dù không hoàn toàn hiểu được cơ sở khoa học của huấn điều ấy cũng làm giảm nhẹ được nghiệp quả nặng nề vốn sẽ phát sinh nếu người ta dĩ oán báo oán. Nhưng kẻ hiểu biết cố t́nh tiêu diệt các h́nh tư tưởng xấu th́ hiểu được những sự kiện là nền tảng giáo huấn của các Chơn sư, nên đă làm thui chột được mầm mống của điều ác và ngăn ngừa được một vụ gặt đau thương trong tương lai.

Ở giai đoạn tương đối đă tiến bộ so với giai đoạn trôi dật dờ chậm chạp của nhân loại phàm phu, con người chẳng những tu tâm dưỡng tính và cố ư tác động lên những h́nh tư tưởng cản đường ḿnh mà y c̣n bắt đầu thấy được quá khứ do đó lượng định được hiện tại chính xác hơn v́ đă truy nguyên ra các nguyên nhân nghiệp báo xuyên suốt tới tận hậu quả của chúng. Y có thể thay đổi tương lai bằng cách hữu ư phát khởi những thần lực tác động được thiết kế ra để tương tác với những thần lực khác đă được phát động rồi. Sự hiểu biết khiến cho y có thể vận dụng định luật một cách chắc chắn cũng giống như các nhà khoa học vận dụng định luật trong mọi bộ môn nghiên cứu Thiên nhiên.

Ta hăy dừng lại một lúc để xét tới các định luật chuyển động. Một vật thể đă được khởi động và đang chuyển động theo một con đường nhất định, nếu ta tác động lên nó một lực khác có phương khác với phương cung cấp xung lực ban đầu cho nó th́ vật thể ấy sẽ chuyển động theo một đường khác, đường này nằm theo phương là hợp lực của hai xung lực ấy. Không một năng lượng nào bị mất đi nhưng một phần của lực cung cấp xung lực ban đầu sẽ bị tiêu tốn để phần nào hóa giải lực mới và hướng của hợp lực mà vật thể sẽ chuyển động theo đó ắt không phải là phương của lực đầu tiên, cũng không phải phương của lực thứ nh́ mà là phương do tương tác của hai lực. Một nhà vật lư có thể tính toán chính xác y phải tác động vào một vật thể đang chuyển động theo góc như thế nào th́ mới khiến cho nó chuyển động theo phương mà ḿnh mong muốn, mặc dù vật thể có thể nằm ngoài tầm với ngay trước mắt y nhưng y có thể phóng theo nó một lực có vận tốc tính toán sẵn đến đập vào nó theo một góc nhất định, khiến cho nó bị lệch hướng so với lộ tŕnh trước kia và cưỡng chế nó đi theo một đường mới. Trong thí dụ này không hề có sự vi phạm định luật cũng chẳng có sự can thiệp vào định luật mà chỉ có sự vận dụng định luật theo sự hiểu biết, uốn nắn các lực thiên nhiên để hoàn thành chủ đích của ư chí con người. Nếu ta áp dụng nguyên tắc này vào việc uốn nắn nhân quả th́ ta ắt dễ dàng thấy rằng ngoài sự kiện định luật không thể vi phạm được th́ lại c̣n có việc không hề “can thiệp vào nghiệp quả”, khi ta dùng sự hiểu biết để làm thay đổi tác động của nó. Ta đang dùng nghiệp lực để gây ảnh hưởng lên nghiệp quả và một lần nữa ta chinh phục được Thiên nhiên bằng cách tuân theo định luật.

Giờ đây ta hăy giả sử rằng học viên tiên tiến khi liếc mắt nh́n lại quá khứ ắt thấy các đường lối nghiệp cũ hội tụ lại một điểm tác động có bản chất bất hảo; y có thể du nhập vào một lực mới trong số các năng lượng hội tụ ấy và thế là biến đổi được sự cố v́ nó phải là hợp lực của mọi lực hữu quan đă được sản sinh ra và đến lúc chín muồi. Để tác động được như vậy, y cần có hiểu biết, chẳng những có khả năng thấy được quá khứ và truy nguyên được những đường lối liên kết nó với hiện tại, mà c̣n tính toán chính xác được ảnh hưởng lực của ḿnh du nhập vào sẽ tác động làm biến đổi hợp lực, hơn nữa c̣n biết được hậu quả xuất phát từ hợp lực này mà ta lại coi nó là nguyên nhân. Theo cách đó, y có thể làm giảm thiểu hoặc triệt tiêu được những hậu quả xấu mà chính y đă gây ra trong quá khứ bằng cách tuôn đổ vào luồng nghiệp quả của ḿnh các lực tốt, y không thể xóa bỏ được quá khứ, y không thể tiêu hủy được quá khứ, nhưng chừng nào các hậu quả của quá khứ vẫn c̣n nằm trong tương lai th́ y có thể biến đổi chúng hoặc đảo ngược được chúng bằng những lực mới mà y đem du nhập vào thành nguyên nhân tham gia vào việc tạo ra hậu quả. Qua mọi điều nêu trên, y chỉ đang vận dụng định luật và y cũng làm việc chắc chắn như nhà khoa học dùng lực này để hóa giải lực kia; nhà khoa học không thể phá hủy được một đơn vị năng lượng song vẫn khiến cho một vật thể chuyển động theo ư ḿnh muốn bằng cách tính toán được cái góc và các chuyển động. Tương tự như thế, ta có thể làm thúc đẩy nhanh hoặc tŕ hoăn nghiệp quả và thế là nó phải chịu thay đổi do tác động của môi trường xung quanh mà nó thể hiện ra ở giữa đó.

Ta hăy tŕnh bày cũng sự việc ấy hơi khác đi một chút v́ quan niệm này thật là quan trọng và có hiệu quả. Khi ta càng hiểu biết hơn th́ ta càng dễ dẹp bỏ được nghiệp quả của quá khứ. Xét v́ những nguyên nhân đang triển khai ra để thành tựu th́ mọi thứ đều lọt vào tầm nh́n của linh hồn đang gần đến mức giải thoát khi nó nh́n lại các kiếp đă qua, khi nó thoáng nh́n xuống viễn cảnh của những thế kỷ trước mà nó đă chầm chậm leo lên từ đó th́ nó có thể thấy nơi đó cách thức gây ra những ràng buộc cho ḿnh, những nguyên nhân mà chính ḿnh phát động: nó có thể thấy được bao nhiêu nguyên nhân đă được thanh toán và tiêu tan mất c̣n bao nhiêu nguyên nhân vẫn tiếp tục triển khai ra. Chẳng những nó có thể nh́n lại đằng sau mà nó c̣n có thể nh́n ra phía trước và thấy trước được những hậu quả mà các nguyên nhân này sẽ tạo ra; do đó khi nh́n về phía trước nó thấy những hậu quả sẽ được tạo ra, c̣n khi thoáng nh́n về phía sau nó lại thấy rơ nguyên nhân gây ra những hậu quả này. Chẳng có khó khăn ǵ khi giả sử rằng cũng giống như trong thiên nhiên vật lư thông thường, ta thấy việc hiểu biết một vài định luật khiến cho ta có thể tiên đoán được một kết quả v́ đă hiểu được định luật tạo ra kết quả ấy; cũng vậy ta có thể chuyển dời ư tưởng này lên một cơi cao hơn và tưởng tượng ra được t́nh huống của một linh hồn đă phát triển khiến nó có thể thấy được những nguyên nhân nghiệp quả mà nó phát động phía sau ḿnh cũng như những hậu quả nghiệp báo mà nó phải hoạt động xuyên qua nó trong tương lai.

Nhờ có được hiểu biết như vậy về các nguyên nhân và thấy được việc chúng sẽ triển khai ra cho nên linh hồn có thể dẫn nhập vào những nguyên nhân mới để hóa giải các hậu quả này, và bằng cách vận dụng định luật, tin tưởng hoàn toàn vào tính cách bất biến và bất di bất dịch của nó, bằng cách tính toán cẩn thận lực phát động, nó sẽ khiến cho các hậu quả trong tương lai diễn ra đúng như ư muốn của nó. Đây là vấn đề tính toán. Giả sử những rung động thù ghét đă được phát khởi trong quá khứ, ta có thể cố ư khởi sự làm nguôi ngoai những rung động này, ngăn cản chúng thể hiện ra trong hiện tại và tương lai bằng cách lập nên những rung động yêu thương chống lại chúng. Cũng giống hệt như khi ta tạo ra một làn sóng âm thanh rồi kế tới một làn sóng thứ nh́ và khiến cho làn sóng này đi kè kè phía sau làn sóng kia khiến cho rung động của phần thô của làn sóng này tương ứng với phần tinh vi của làn sóng kia; vậy là từ những âm thanh đó ta có thể tạo ra sự im lặng bằng phương pháp giao thoa; cũng giống như thế ở các cơi cao ta có thể dùng các rung động của yêu thương và thù ghét một cách đầy hiểu biết và kiểm soát nó bằng ư chí để kết thúc những nguyên nhân nghiệp quả và đạt được sự quân b́nh, đó là một cách nói khác về sự giải thoát. Kiến thức đó vốn vượt ngoài tầm của đại đa số mọi người. Đa số mọi người chỉ có thể làm được như sau: nếu họ muốn vận dụng khoa học về linh hồn th́ họ có thể chấp nhận chứng cớ của các bậc chuyên gia về đề tài này, họ có thể chấp nhận các huấn điều đạo đức của các vị đại Đạo sư trên thế giới và khi tuân theo những huấn điều ấy – trực giác của họ đáp ứng được với chúng mặc dù họ không hiểu được phương pháp vận hành của chúng – th́ họ có thể gây tác dụng qua điều đó cũng giống như tác dụng của một sự hiểu biết rành mạch và dứt khoát. Do đó ḷng sùng tín và tuân lời một vị Đạo sư có thể dẫn ta tới sự giải thoát cũng chẳng khác nào sự hiểu biết vậy.

Khi áp dụng những nguyên tắc này theo mọi chiều hướng, học viên bắt đầu nhận ra được con người bị vô minh cản trở xiết bao và sự hiểu biết đóng vai tṛ lớn lao biết chừng nào trong cơ tiến hóa của nhân loại. Con người trôi dật dờ v́ y không biết, y chới với v́ mù ḷa; kẻ nào kết thúc được lộ tŕnh của ḿnh nhanh hơn đại khối quần chúng th́ kẻ đó bỏ lại đằng sau đám đông lười biếng cũng giống như “con ngựa đua bỏ con ngựa tồi lại đằng sau”, kẻ đó cần có minh triết cũng như t́nh thương, sự hiểu biết cũng như ḷng sùng tín. Y không cần phải để cho những mắt xích của chuỗi xích mà y đă rèn luyện ra từ lâu rồi bị hao ṃn đi từ từ, y có thể nhanh chóng mài giũa chúng và thoát khỏi chúng cũng hữu hiệu như thể chúng từ từ bị rỉ sét đi khiến cho y được giải thoát.

 

CHẤM DỨT NHÂN QUẢ

 

Nhân quả cứ khiến cho ta luân hồi lại măi, ràng buộc ta vào ṿng sinh tử luân  hồi. Nghiệp tốt cũng tŕ kéo ta tàn nhẫn chẳng kém ǵ nghiệp xấu, và sợi xiềng xích mà các đức tính của ta rèn luyện ra cũng giữ chặt ta khít lại chẳng khác nào sợi xiềng xích mà những tính xấu của ta rèn luyện ra. Thế th́ làm sao mà ta chấm dứt được việc giăng mắc sợi xiềng xích ấy v́ chừng nào con người c̣n sống th́ y c̣n phải suy nghĩ và cảm xúc, thế mà tư tưởng và xúc cảm bao giờ cũng gây nghiệp? Lời giải đáp cho thắc mắc này là bài học lớn trong Chí Tôn Ca, bài học được dạy cho ông hoàng chiến sĩ. Bài học đó không được dạy cho vị ẩn sĩ cũng như môt học viên mà dạy cho một chiến sĩ đang phấn đấu để chiến thắng, ông hoàng đang ch́m ngập trong những bổn phận đối với quốc gia.

Lực ràng buộc của tác động không ở nơi tác động mà ở nơi dục vọng, không ở tự thân tác động mà ở sự vướng mắc với thành quả của tác động. Người ta thực thi tác động với mong muốn vui hưởng thành quả của nó, người ta chọn theo một lộ tŕnh với mong muốn đạt được những kết quả; linh hồn đang mong ước th́ Thiên nhiên phải đáp lại thôi, nó đang đ̣i hỏi th́ Thiên nhiên phải khen thưởng. Hậu quả đều ràng buộc nguyên nhân, thành quả đều ràng buộc tác động và ham muốn chính là sợi dây liên kết chúng với nhau, sợi chỉ xuyên suốt nhân quả. Nếu ta có thể đốt cháy được sợi này th́ sẽ không c̣n mối liên kết ấy nữa và khi mọi ràng buộc của tâm hồn đă bị phá vỡ th́ linh hồn sẽ được tự do. Bấy giờ nghiệp không c̣n có thể cầm giữ được nó nữa; nghiệp không c̣n ràng buộc được nó, ṿng xoay chuyển nhân quả vẫn có thể tiếp tục nhưng linh hồn đă trở thành một Sinh linh giải thoát.

“Nếu không bị vướng mắc, thường xuyên thực thi tác động coi đó là bổn phận th́ khi thực thi tác động mà không bị vướng mắc như thế con người quả thật đă đạt tới Đấng Tối Cao[21]”.

Để thực hiện khoa karma yoga này – nó được gọi là yoga hành động – con người phải hoàn thành mọi tác động mà coi nó chỉ là bổn phận thôi, làm mọi thứ đều ḥa hợp với Định luật. Khi t́m cách tuân theo Định luật trên bất kỳ cơi tồn tại nào mà y đang bận bịu trong đó, y nhắm mục đích trở thành một lực hoạt động hợp tác với Ư chí Thiêng liêng cho cơ tiến hóa và hoàn toàn vâng lời trong mọi giai đoạn hoạt động của ḿnh. Như vậy mọi tác động của y đều tham gia vào bản chất hiến tế và được hiến dâng cho việc xoay chuyển Bánh xe Chánh pháp chứ không v́ bất cứ thành quả nào mà chúng có thể mang lại; tác động được hoàn thành coi như một bổn phận, thành quả đó được hoan hỉ hồi hướng để trợ giúp cho chúng sinh; y không dính dáng ǵ tới nó v́ nó thuộc về Thiên luật và y để cho Thiên luật tha hồ phân phối thành quả ấy.

Và thế rồi ta lại được đọc tiếp:

“Kẻ nào mà làm việc hoàn toàn thoát khỏi sự uốn nắn của dục vọng, kẻ nào tác động đă được hun đúc bởi lửa minh triết th́ kẻ đó được bậc minh triết tâm linh gọi là  một bậc Hiền triết.

Sau khi đă từ bỏ mọi sự ràng buộc với thành quả tác động th́ y luôn luôn bằng ḷng không bám víu vào thứ ǵ, mặc dù tác động nhưng y có làm ǵ đâu.

V́ không có ham muốn cho nên tư tưởng của y mới được CHƠN NGĂ kiểm soát bởi đă từ bỏ mọi sự vướng mắc, chỉ dùng cái xác để thi hành bổn phận thôi cho nên y đâu có phạm tội.

V́ bằng ḷng với bất cứ thứ ǵ mà ḿnh nhận được, vượt lên khỏi các cặp đối đăi, không ganh tị, thắng không kiêu bại không nản cho nên y hành động mà không bị ràng buộc.

Đó là v́ khi không c̣n bị vướng mắc nữa th́ tư tưởng của y mới được xác lập hài ḥa nơi sự minh triết, công việc của y mới đích thực là hiến tế và mọi tác động của y đều tan ḥa ra[22]”.

Cơ thể và tâm trí đều thể hiện trọn vẹn mọi hoạt động, cơ thể thực hiện mọi tác động vật lư, tâm trí thể hiện mọi tác động nội giới; nhưng CHƠN NGĂ vẫn thanh thản, không rối trí, không phí phạm bản thể vĩnh hằng của ḿnh để rèn giũa nên những sợi dây xích trong ṿng thời gian. Người ta không lơ là chánh nghiệp nhưng chỉ hành động trung thành tới mức độ khả năng có sẵn, v́ từ bỏ sự vướng mắc đối với thành quả không hàm ư là hành động một cách lười biếng hoặc tắc trách:

“Hỡi đệ tử, cũng giống như kẻ vô minh hành động nhưng lại vướng mắc vào tác động đó; cũng vậy, người minh triết hành động mà không vướng mắc v́ chỉ muốn bảo dưỡng cho loài người.

Kẻ minh triết đừng làm rộn trí kẻ vô minh vẫn c̣n vướng mắc vào tác động; nhưng kẻ minh triết phải hành động hài ḥa (với Ta) th́ mọi hành động của y mới có sức hấp dẫn[23]”.

Kẻ nào đă đạt tới trạng thái “vô vi” này rồi ắt đă học được bí quyết của việc chấm dứt nhân quả; y dùng sự hiểu biết để làm tiêu tan tác động mà ḿnh đă sinh ra trong quá khứ, y dùng ḷng sùng tín để thiêu rụi tác động trong hiện tại. Lúc bấy giờ y đạt tới t́nh trạng mà thánh John gọi là “thiêng liêng” trong Thánh thư Khải huyền; ở t́nh trạng này con người không c̣n đi ra ngoài Đền thờ nữa. Đó là v́ linh hồn đă từng nhiều lần đi ra khỏi Đền thờ để bước xuống đồng bằng là cơi đời, nhưng đă đến lúc y trở thành một cột trụ, “một cột trụ trong Đền thờ Thượng Đế”. Đền thờ đó là thế giới của các linh hồn đă giải thoát và chỉ kẻ nào không c̣n vướng mắc ǵ với bản thân nữa th́ mới có thể tự nguyện vướng mắc với mọi người nhân danh Sự Sống Nhất Như.

Vậy th́ những ràng buộc về ham muốn này (ham muốn của phàm ngă, thậm chí ham muốn của Chơn ngă) đều phải bị phá bỏ. Ta có thể thấy việc phá bỏ đó bắt đầu như thế nào; và ở đây có một lỗi lầm mà nhiều học viên non trẻ thường mắc phải, một lỗi lầm vốn tự nhiên và dễ hiểu đến nổi nó thường xuyên xảy ra. Chúng ta không phá vỡ những “ràng buộc trong tâm hồn” bằng cách cố gắng bóp nghẹt tâm hồn. Chúng ta không phá vỡ những ràng buộc của ham muốn bằng cách cố gắng biến ḿnh thành ra trơ trơ như gỗ đá vô tri vô giác. Người đệ tử phải trở nên nhạy cảm hơn chứ không kém phần nhạy cảm hơn khi y đạt gần tới mức giải thoát. Y cần phải trở nên dịu dàng chứ không phải cứng rắn hơn; đó là v́ người đệ tử hoàn hảo chẳng kém ǵ Chơn sư, là kẻ hưởng ứng được với mọi nỗi xao xuyến nơi thế giới bên ngoài, y thông cảm và đáp ứng được với mọi điều, y cảm nhận và hưởng ứng được mọi chuyện. Cũng chính v́ y chẳng c̣n tha thiết điều ǵ cho bản thân nên y mới có thể hiến tặng hết mọi thứ cho mọi người. Một người như thế th́ nghiệp không c̣n cầm giữ y được nữa, y đâu có rèn giũa ra một sự ràng buộc nào để níu kéo linh hồn. Khi người đệ tử càng ngày càng trở thành một kênh dẫn Sự Sống Thiêng Liêng tuôn ra cho thế gian th́ y chẳng mong muốn ǵ hơn là ḿnh sẽ trở thành một kênh dẫn với ḷng kênh ngày càng rộng hơn để cho Sự Sống vĩ đại có thể tuôn chảy theo đó, mong ước duy nhất của y là ḿnh có thể trở thành một kho chứa rộng lớn hơn và ít gây chướng ngại hơn cho Sự Sống tuôn đổ ra ngoài; làm việc chẳng v́ điều ǵ cả ngoại trừ mục đích để phục vụ; ấy là cuộc đời làm đệ tử trong đó mọi sự ràng buộc níu kéo đều bị phá vỡ.

Nhưng có một sự ràng buộc không bao giờ bị phá vỡ, sự ràng buộc đó là sự hiệp nhất chân thực vốn không phải là ràng buộc v́ ta không thể phân biệt được những thứ riêng rẽ đối với điều hiệp nhất Đấng Nhất Như với Vạn Hữu, hiệp nhất Đệ tử với Chơn sư, hiệp nhất Chơn sư với Đệ tử; Sự Sống Thiêng Liêng cứ thu hút ta tiến tới và thăng lên măi mà không c̣n ràng buộc ta vào ṿng sinh tử luân hồi nữa. Ta bị kéo xuống trở lại trần thế - trước hết là do ham muốn những ǵ mà ta vui hưởng được trên trần thế, rồi tới những ham muốn cao siêu hơn mà phạm vi để thỏa măn cũng vẫn c̣n là trần thế - ham muốn có được sự hiểu biết tâm linh, có được sự tăng trưởng tâm linh, có được ḷng sùng tín tâm linh. Vậy khi mọi thứ đă thành tựu th́ c̣n điều ǵ ràng buộc Chơn sư với thế giới của loài người nữa? Thế gian đâu c̣n ǵ để hiến dâng cho ngài. Không có một kiến thức nào trên trần thế mà các ngài lại chẳng có; không có một quyền lực nào trên trần thế mà các ngài lại chẳng vận dụng được; không c̣n kinh nghiệm nào nữa làm cho cuộc đời các ngài phong phú hơn; thế gian chẳng c̣n ǵ dâng hiến các ngài để lôi kéo các ngài tái sinh luân hồi. Thế nhưng các ngài vẫn giáng lâm v́ có một sự thôi thúc thiêng liêng xuất phát từ bên trong chứ không phải từ bên ngoài biệt phái các ngài xuống trần thế - bằng không th́ các ngài đă măi măi chia tay với nó – để trợ giúp các huynh đệ của ḿnh, để vất vả hết thế kỷ này sang thế kỷ khác, hết thiên niên kỷ này tới thiên niên kỷ khác v́ niềm vui phụng sự mang lại cho các ngài t́nh thương và sự thái b́nh khôn nguôi mà không một thứ ǵ trên trần thế có thể hiến tặng các ngài được, ngoại trừ ḷng hoan hỉ khi thấy những linh hồn khác tăng trưởng lên giống như ḿnh v́ bắt đầu chia xẻ được sự sống hữu thức của Thượng Đế.

 

CỘNG NGHIỆP

 

Việc tụ tập các linh hồn lại thành ra những nhóm, gia đ́nh, giai cấp, quốc gia, chủng tộc đă dẫn nhập một yếu tố mới gây hoang mang cho vấn đề nhân quả, chính ở đây ta thấy có dành chỗ cho cái được gọi là “những tai nạn” cũng như những sự điều chỉnh mà các Nghiệp quả Tinh quân không ngừng thực hiện. Dường như là trong khi không một điều ǵ đó có thể giáng xuống một người nếu nó không nằm trong “biệt nghiệp” của y, th́ người ta thường lợi dụng cơ hội (chẳng hạn như một tai họa quốc gia hoặc một thảm họa động đất) để khiến cho y thanh toán được một nghiệp quả xấu mà lẽ ra theo b́nh thường không giáng xuống y trong chu kỳ sống mà y đang trải qua. Điều tôi nói ở đây có thể mang tính cách suy đoán chứ không phải là hiểu biết dứt khoát về vấn đề này nhưng dường như thể sự bất đắc kỳ tử không thể xảy ra làm mất mạng một người nếu y không thiếu nợ luật Nhân quả phải trả bằng mạng sống như thế; cho dù y có thể bị quẳng vào trong cơn lốc của tai nạn đầy thảm họa đó th́ y vẫn có thể được cứu mạng như có “phép lạ” trong khi những người xung quanh y bị cuốn lốc đi qua sự chết chóc và tang thương lúc mà một cơn băo tố hoặc một cơn hỏa hoạn bùng phát th́ y vẫn thoát nạn không bị hề hấn ǵ. Nhưng nếu y có thiếu nợ một mạng sống và nếu y bị nghiệp quả quốc gia hoặc nghiệp quả gia đ́nh cuốn hút vào trong một vùng chịu một sự xáo trộn như thế th́ mặc dù sự bất đắc kỳ tử không được đan bện vào trong thể phách của y cho kiếp đặc biệt đó nhưng cũng không có một sự chủ động can thiệp nào để bảo toàn tính mạng của y. Người ta có thể đặc biệt để mắt tới y sau đó khiến cho y không chịu đau đớn quá đáng khi th́nh ĺnh phải hồn ĺa khỏi xác, nhưng y được phép trả nợ khi có cơ hội trả nợ mà định luật đă rộng ḷng mang lại cho y qua cái cộng nghiệp mà y dính mắc vào đó.

Cũng giống như thế, lợi ích có thể lọt vào tay y qua tác động gián tiếp ấy của định luật chẳng hạn như khi thuộc về một quốc gia đang được hưởng thành quả của một nghiệp tốt quốc gia nào đó; như vậy y lại được Thiên nhiên trả nợ cho một món nợ nào đó, nếu chỉ xét tới biệt nghiệp của y không thôi th́ số phận kiếp này của y sẽ không được trả nợ như thế.

Việc người ta sinh ra trong một quốc gia đặc biệt nào chịu ảnh hưởng của một vài nguyên tắc tổng quát về mặt tiến hóa cũng như những đặc trưng ngay trước mắt của y. Linh hồn nào chậm phát triển th́ chẵng những phải trải qua bảy Giống dân Chính của một bầu hành tinh (ở đây tôi đang bàn tới cơ tiến hóa thông thường của nhân loại) mà c̣n phải trải qua các giống dân phụ nữa. Yêu cầu này áp đặt một số điều kiện mà biệt nghiệp phải thích ứng và quốc gia thuộc về giống dân phụ mà linh hồn phải trải qua sẽ cung ứng địa bàn để cho ta t́m thấy những điều kiện đặc biệt cần thiết. Khi ta theo dơi những chuỗi dài các kiếp luân hồi th́ ta ắt thấy rằng một số cá nhân tiến từ giống dân phụ này sang giống dân phụ khác rất đều đặn trong khi những cá nhân khác lại phiêu bạt hơn, có lẽ cứ lâm phàm đi lâm phàm lại chỉ nơi một giống dân phụ thôi. Trong giới hạn của giống dân phụ đó, đặc trưng cá biệt của người ấy sẽ thu hút y về phía quốc gia này hay quốc gia kia, và ta có thể lưu ư thấy những đặc trưng nổi bật của quốc gia xuất hiện trở lại thành từng khối trên diễn trường lịch sử sau một thời khoảng b́nh thường là 1500 năm, như vậy th́ cả đám người La Mă lại tái sinh luân hồi thành người Anh với các thuộc tính quốc hồn quốc túy xuất hiện trở lại thành bản năng ưa phiêu lưu, thực dân, chinh phục, đế quốc. Một người nào có những đặc trưng quốc gia nổi bật như thế và đă đến lúc tái sinh luân hồi th́ sẽ được biệt nghiệp của ḿnh biệt phái đến nước Anh để rồi chia xẻ số phận của quốc gia đó vui cũng như buồn, tốt cũng như xấu trong phạm vi mà số phận ảnh hưởng tới biệt nghiệp của người ấy.

Sự ràng buộc gia đ́nh tự nhiên là có tính chất phàm ngă hơn so với quốc gia và những người nào đă dệt nên những sự ràng buộc luyến ái mặn nồng trong kiếp này thường có khuynh hướng bị thu hút trở lại tạo nên thành viên của cùng một gia đ́nh. Đôi khi những ràng buộc này dai dẳng tái đi tái lại hết kiếp này tới kiếp khác và số phận của hai cá nhân quấn quít gắn bó với nhau qua nhiều kiếp liên tiếp. Có khi do hậu quả của những thời khoảng dài ngắn khác nhau nơi cơi Devachan vốn cần thiết, v́ có sự khác nhau về những hoạt động trí tuệ và tâm linh mà người ta cùng nhau trải qua trong buổi sinh thời thế nên các thành viên của một gia đ́nh có thể bị tứ tán khắp nơi và chỉ lại tái ngộ sau nhiều kiếp. Nói chung th́ mối liên hệ càng mật thiết nơi các cơi cao trong sinh hoạt th́ càng có nhiều khả năng tái sinh trong cùng một nhóm gia đ́nh. Ở đây biệt nghiệp cũng lại chịu ảnh hưởng do nghiệp liên đới của gia đ́nh và y có thể được vui hưởng hoặc phải chịu khổ về những điều mà xét theo một khía cạnh nào đó không cố hữu trong biệt nghiệp kiếp này của y, và như vậy ta có thể nói rằng y được thiên nhiên trả nợ hoặc phải trả nợ cho thiên nhiên không đúng hạn kỳ. Xét về phàm ngă th́ điều này dường như sẽ mang theo nó một sự hóa giải hoặc bù trừ nào đó nơi cơi Kamaloka và Devachan để cho sự công bằng tuyệt đối có thể được thực hiện ngay cả đối với một phàm ngă phù du.

Việc thanh toán chi tiết cộng nghiệp đă đưa ta vượt xa giới hạn một công tŕnh sơ cấp như tác phẩm này và cũng vượt xa sức hiểu biết của tác giả cho nên hiện nay ta chỉ đưa ra những lời bóng gió manh mún cho học viên. Muốn hiểu chính xác th́ cần phải nghiên cứu lâu dài các trường hợp biệt nghiệp được truy nguyên trải qua nhiều ngàn năm. Suy đoán về những vấn đề này chỉ uổng công thôi, ta cần phải kiên nhẫn quan sát.

Tuy nhiên có một khía cạnh khác của cộng nghiệp mà người ta có thể nói thỏa đáng đôi lời. Đó là mối quan hệ giữa tư tưởng và hành vi của con người với những khía cạnh của bản chất ngoại giới. Bà Blavatsky có viết về đề tài này mù mờ như sau:

Tiếp theo Plato, Aristote có giải thích rằng thuật ngữ “tứ đại” chỉ nên hiểu có nghĩa là những nguyên thể vô h́nh được đặt ở bốn phân bộ lớn trong thế giới vũ trụ ta nhằm giám sát bốn phân bộ ấy. Như vậy đâu phải chỉ có Ki Tô hữu mà chính những người Ngoại đạo cũng tôn thờ Tứ đại và tứ phương theo tưởng tượng dưới dạng các vị “Thần linh” lần lượt chủ tŕ bốn phương. Đối với Giáo hội có hai loại Thực thể Vô h́nh là Thiên thần và Ma quỉ. Đối với môn đồ kinh Kabalah và nhà Huyền bí học th́ chỉ có một lớp thôi; nhà Huyền bí học cũng như môn đồ kinh Kabalah không hề phân biệt các “Tinh quân Ánh sáng” với “Tinh quân Bóng tối”, tức là Cosmocratores, Giáo hội La Mă đă tưởng tượng ra các vị này và khám phá ra trong hàng ngũ các “Tinh quân Ánh sáng” có các vị đó ngay khi bất cứ vị nào được gọi bằng một hồng danh khác hơn tên gọi mà Giáo hội dành cho vị đó. Dù là Tinh quân hay Tứ đại Thiên vương th́ cũng không hề thưởng phạt cho dù theo hoặc không theo lệnh của “Thượng Đế” hoặc được phép Thượng Đế; song chính con người – những hành vi của y tức Nhân quả - mới thu hút lại cho cá nhân y và tập thể (chẳng hạn như đôi khi trong trường hợp trọn cả một quốc gia) mọi loại điều ác và tai họa. Chúng ta tạo ra những Nguyên nhân, những nguyên nhân này kích hoạt các quyền năng tương ứng trong Thế giới Vô h́nh, chúng bị thu hút theo từ tính một cách không thể cưỡng lại được hướng tới phản tác động trên những con người đă tạo ra nguyên nhân ấy; cho dù người ấy quả thực là đă gây ra điều ác hoặc mới chỉ là kẻ “nghĩ ra” và đang nghiền ngẫm ác ư đó thôi. Đó là v́ Khoa học Hiện đại có dạy ta rằng tư tưởng chính là vật chất và “mọi hạt vật chất hiện hữu đều phải ghi chép được mọi điều đă xảy ra” theo như quí ông Jevons và Babbage có nói với kẻ phàm phu trong tác phẩm “Các Nguyên lư của Khoa học”. Khoa học Hiện đại càng ngày càng bị thu hút nhiều hơn vào cơn xoáy lốc của Huyền bí học: chắc chắn là vô ư thức, thế nhưng cũng rất đáng kể.

“Tư tưởng chính là vật chất”: tuy nhiên, đương nhiên không phải là theo nghĩa của nhà Duy vật người Đức, Moleschott, ông đoan chắc với chúng ta rằng “tư tưởng là sự vận động của vật chất” – một phát biểu hầu như hết sức phi lư. Các trạng thái tâm trí và trạng thái thể chất cực kỳ đối lập với nhau như thế. Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới lập trường cho rằng mọi tư tưởng cùng với phần đi kèm theo về thể chất của nó (sự thay đổi trong bộ óc) đều phô bày một khía cạnh ngoại giới – mặc dù là ngoại giới siêu giác quan đối với chúng ta – trên cơi tinh vi[24].

Dường như là khi con người tạo ra một số lớn h́nh tư tưởng ác ư có tính cách hủy diệt và khi những khối tập hợp này tụ tập lại thành những đám khổng lồ trên cơi Trung giới th́ năng lượng của chúng có thể và ắt được phóng lên cơi hồng trần, kích động những cuộc chiến tranh, cách mạng, đủ thứ xáo trộn và hỗn loạn trong xă hội, giáng xuống thành cộng nghiệp đối với những kẻ đă gây ra chúng và tạo ra sự tàn phá rộng lớn. Như vậy xét về tập thể cũng như cá thể th́ con người đều làm chủ số phận của ḿnh và thế giới của y được uốn nắn theo tác động sáng tạo của y.

Những trận dịch tội ác và bệnh tật, những chu kỳ tai nạn đều được giải thích tương tự. Những h́nh tư tưởng giận dữ góp phần khiến cho một kẻ giết người phạm tội; những Tinh linh ngũ hành này được tội ác nuôi dưỡng và là kết quả của tội ác – những tư tưởng hận thù và báo oán của những kẻ yêu mến nạn nhân, sự phẫn nộ kịch liệt của người phạm tội, cơn thịnh nộ của y không được thỏa măn, phóng ra dữ dội hướng tới thế gian – những thứ đó c̣n tăng cường thêm nữa đội quân của ḿnh bằng nhiều h́nh tư tưởng ác ư; những thứ này lại xuất phát từ cơi Trung giới xúi giục một kẻ phạm phải tội ác mới và cái ṿng lẩn quẩn những cơn thôi thúc mới cứ xoay chuyển măi khiến ta có một trân dịch những hành vi bạo lực. Bệnh dịch lan tràn và tư tưởng sợ hăi nối tiếp sự tiến triển của bệnh tật ấy tác động trực tiếp làm tăng cường quyền năng của bệnh tật; những xáo trộn từ điển được lập nên và lan tỏa đi phản tác động lên bầu hào quang từ điển của những người ở trong vùng chịu ảnh hưởng. Tư tưởng độc ác của con người gây tàn phá theo mọi hướng và theo vô tận kiểu v́ y không chịu là kẻ hợp tác thiêng liêng trong Vũ trụ mà lại dùng quyền năng sáng tạo của ḿnh để gây hủy hoại.

 

KẾT LUẬN

 

Đó là phác họa Định luật lớn về Nhân quả và cách vận hành của nó; nhờ biết được như vậy người ta có thể tăng tốc sự tiến hóa của ḿnh, nhờ vận dụng định luật ấy con người có thể giải thoát ḿnh khỏi sự ràng buộc và rất lâu trước khi loài người đi hết lộ tŕnh th́ người ấy đă trở thành một trong những đấng trợ giúp và cứu độ thế gian. Việc tin chắc sâu sắc và kiên định về sự thật của định luật này ắt mang lại cho cuộc đời một sự thanh thản không nao núng và một sự vô úy tuyệt đối: chẳng có ǵ đụng chạm tới ta mà không do ta gây ra, chẳng có ǵ làm phương hại đến ta mà lại không xứng đáng với điều đó. Và v́ mọi chuyện mà chúng ta đă gieo ắt phải chín muồi thành vụ gặt, và đúng vụ mùa th́ phải được gặt hái cho nên thật là hoài công mà than thở về vụ gặt hái khi nó gây ra đau khổ; nó cũng có thể được thực hiện ngay bây giờ hoặc là vào bất kỳ thời gian nào đó trong tương lai v́ ta không thể tránh được nó và một khi đă được thực hiện rồi th́ nó không thể trở lại quấy rầy ta nữa. Do vậy nghiệp quả đau thương có thể được giáp mặt với một tâm hồn hoan hỉ, coi đó là điều phải được vui vẻ thanh toán và giải quyết; tốt hơn là bỏ nó lại đằng sau ta thay v́ để nó cứ treo lủng lẳng trước mặt ta và mọi món nợ được thanh toán rồi sẽ giúp cho ta ít thiếu nợ hơn. Ước ǵ thế gian biết được điều đó để cảm thấy được sức mạnh xuất phát từ việc tùy thuận theo Định luật! Vô phước thay đối với hầu hết mọi người ở thế giới phương Tây th́ đó chỉ là một điều hăo huyền và ngay cả trong giới nhà Thông Thiên Học th́ niềm tin vào nhân quả cũng mang tính cách tán thành bằng cái trí nhiều hơn là tin chắc trong cuộc sống và chịu quả báo theo sự minh giải của cuộc đời mà ta trải nghiệm. Giáo sư Bain có nói rằng sức mạnh của một đức tin được đo lường qua ảnh hưởng của nó lên cách ứng xử, và tin vào nhân quả phải khiến cho cuộc đời ta thanh khiết, vững mạnh, thanh thản và hoan hỉ. Chỉ có những hành vi của chính ta mới làm vướng bận được ta, chỉ có ư chí của chính ta mới xiềng xích được ta. Ước ǵ con người nhận ra chỉ một lần sự thật này thôi th́ giờ giải thoát của y cũng đă đến rồi đấy. Thiên nhiên không thể bắt làm nô lệ linh hồn nào đă nhờ minh triết mà có được quyền năng và sử dụng cả minh triết lẫn quyền năng trong việc yêu thương.

 

H Ế T



[1] Thế Giới Huyền Bí trang 89–90, ấn bản lần thứ tư.

[2] Thế Giới Huyền Bí, trang 100.

[3] Tạp chí Lucifer, số tháng 10 năm 1892 bài “Sống và Chết”.

[4] Xem Chương “Việc sinh ra H́nh tư tưởng”.

[5] Xem chương Việc Sinh ra H́nh tư tưởng, cũng như sơ đồ.

[6] Những từ ngữ xuống dưới và lên trên này rất dễ gây hiểu lầm; các cơi dĩ nhiên là lồng vào nhau.

[7] Giáo lư Bí truyền, I, 157-159.

[8] Như trên, câu kinh số 1 trong quyển Thiền Thư, xem phần Kết luận.

[9] Xem Sự Sinh ra và Tiến hóa của Linh hồn

[10] Xem Cơi Trung giới của C.W.Leadbeater trang 45-46.

[11] Xem Cơi Trung giới của C.W.Leadbeater trang 86.

[12] Xem Tiết sau bàn về Sự thanh toán Nhân quả.

[13] Một tên gọi thần bí, đầy ư nghĩa đối với học viên nào hiểu được vai tṛ mà Soma thủ giữ trong một số bí pháp cổ truyền.

[14] Xem phần trước kia.

[15] Xưa kia được gọi là Linga Sharira, tên gọi này đă làm nảy sinh ra nhiều sự lẫn lộn.

[16] Giáo Lư Bí Truyền, I, trang 153.

[17] Xem phần ở trên.

[18] Giáo Lư Bí Truyền, I, trang 131 và Xem phần trước kia.

[19] Giáo Lư Bí Truyền, I, trang 151 và Như trên.

[20] Bàn về các Bí pháp, iv, 4.

[21] Chí Tôn Ca, iii, 19

[22] Chí Tôn Ca, iv, 19-23.

[23] Như trên, iii, 25-26.

[24] Giáo Lư Bí Truyền, I, 148-149.

 HOME  sách   TIỂU SỬ    BẢN TIN   H̀NH ẢNH   thIỀN    BÀI VỞ   THƠ   gifts   TẾT 2006  BOOKS  MAGAZINES