Không Tôn Giáo Nào Cao Hơn Chân Lư

 HOME  sách   TIỂU SỬ    BẢN TIN   H̀NH ẢNH   thIỀN    BÀI VỞ   THƠ   gifts   TẾT 2006  QUEST  MAGAZINES 

 

TÔI TRỞ VỀ SAU CƠN BẤT ĐẮC KỲ TỬ

I RETURN FROM VIOLENT DEATH - James S. Perkins

Ông Perkins là Hội trưởng Hội Thông Thiên Học Mỹ từ năm 1945-1960

(Trích từ tác phẩm Trải nghiệm Luân hồi của James Perkins.)

  Bản dịch: Chơn Như- 2011

 

TÔI TRỞ VỀ SAU CƠN BẤT ĐẮC KỲ TỬ

Bầu trời giữa trưa sáng lấp lánh trong một ngày lạnh cóng vào tháng 3 năm 1948 khi tôi đi dọc theo một đường làng cách không xa thành phố Chicago. Một cơn gió lạnh bộc phát từ hướng Tây Bắc đang thổi vào và tôi phải kéo cổ áo khoác của ḿnh lên trùm kín đôi tai. Đường làng rộng răi được xây dựng kỹ lưỡng và vào lúc đặc biệt ấy không có bóng xe cộ. Tuy nhiên tôi vẫn cẩn thận bước dọc theo cái dải đất có nhiều cỏ mọc trên đường ngay bên lề đối diện với xe cộ đi giữa đường.

Sau khi vừa mới trở về qua một chuyến du hành diễn thuyết cực nhọc bắt đầu từ năm 1947 – kể cả việc tới thăm nước Anh, Âu châu và tiểu lục địa Ấn Độ, bao gồm nước Pakistan vừa mới độc lập – tôi đang cảm nhận một lúc cô tịch phi thường ít khi gặp phải, an b́nh hài ḷng với những vẻ đẹp xung quanh ḿnh. Ở nơi tôi cư trú chẳng ai biết tôi đă đi ra ngoài, cuốc bộ một quăng ngắn và không có mặt trong ṭa nhà. V́ vậy khi cảm thấy chắc ăn trong lúc này không bị quấy rối, tôi hoàn toàn ở trong trạng thái tham thiền b́nh thản.

 

Không một điều Cảnh báo

Trong khi đó phía xa xa dưới đường mà tôi hoàn toàn không biết, một chiếc xe hơi nhanh chóng đến gần tôi từ phía sau. Về sau, người tài xế có thú nhận rằng ḿnh đă ngủ gục khi lái xe, nhất là sau đó việc này được chứng tỏ qua những vết xe c̣n để lại trên mặt đường ướt át. Dường như không thể tin được tôi chẳng nghe thấy ǵ và hoàn toàn không biết cái xe đang tới gần; nhưng gió lồng lộng trong cổ áo khoác của tôi cùng với việc tôi tin tưởng chắc mẫm không có xe cộ nào phía đằng sau, cũng như việc tôi đắm ch́m vào những mức độ tâm thức khác có thể giải thích cho sự đăng trí vô tâm này. Khi cái xe tới gần th́ nó băng ngang qua bề rộng của con đường rồi lao vào cái lối đi trên đường phía sau tôi. Th́nh ĺnh không có một sự cảnh báo nào hết, cái xe đâm sầm vào tôi với một tác động ghê gớm, làm vỡ vụn xương cẳng chân tôi, rồi quẳng tôi về phía đằng sau bên trên bộ tản nhiệt. Phía sau đầu tôi đập vào cái mui xe với một tiếng kêu răng rắc lớn đến nỗi người tài xế - sau này tôi được biết – choàng tỉnh dậy và theo bản năng bẽ quặt bánh xe, lái xe trở lại con đường. Lực xoắn vặn đột ngột này hất tung cơ thể tôi lên vệ đường, đập trán và mặt xuống đất.

 

Chết trong khi đang Tham thiền

Sau cú nện nhừ tử ấy th́ xét theo mọi dáng vẻ bề ngoài, th́ tôi chắc chắn là đă chết rồi. Chắc hẳn tôi đă bị trục xuất ra khỏi thể xác một cách tàn bạo nhất. Có một người nào đấy ở nhà kế cận nghe thấy tiếng đụng xe, tiếng xe lết trên đường bèn gọi điện thoại báo cảnh sát. Một chiếc xe cứu thương đưa xác tôi về bệnh viện nơi tôi vẫn mê man bất tỉnh suốt năm ngày. Vấn đề là liệu tôi c̣n sống hay chăng. Xét về phần ḿnh th́ tôi đă trải nghiệm sự chết của thể xác trong khi đang tác động tự do và trọn vẹn. Nhưng điều đáng chú ư nhất ở đây lại không phải là thể xác. Đó là trạng thái tâm thức của tôi. Tôi không trải nghiệm một thời kỳ mất ư thức nào mà vẫn c̣n ư thức. Tôi không thấy lộn xộn v́ sợ hăi, khủng khiếp, đau đớn hoặc cái sự tê cứng về thảm họa tối hậu. Sự thật đáng kinh ngạc là ḍng tâm thức của tôi vốn đang dấn thân vào việc tham thiền lúc xảy ra tai nạn, không hề bị gián đoạn chút nào! Bất cứ điều ǵ xảy ra cho thể xác đều diễn ra mà không có ai chú ư tới nó. Ư thức của tôi vẫn c̣n tập trung vào các cơi trừu tượng mà tôi đă nhập vào trong khi b́nh thản bước dọc theo con đường trước khi xảy ra tai nạn. Sự liên tục trong ḍng tư tưởng của tôi vẫn không bị gián đoạn trong khi – và sau khi – có sự biến đổi dữ dội trong t́nh huống thể xác của tôi. Tôi dường như cảm nghiệm được điều này có một ư nghĩa phi thường liên quan tới tầm quan trọng của trạng thái tâm trí ngay trước khi và trong khi chết. Đă có nhiều ca thiên hạ “trải nghiệm sự chết” rồi nhớ lại bản chất của những giây phút cuối cùng. Một số người thậm chí đă nhớ lại sự sống có vẻ ra sao đối với ḿnh ở phía bên kia cửa tử. Nhưng tôi tin rằng trải nghiệm mà tôi đang miêu tả vốn là độc nhất vô nhị bởi v́ cái diễn biến dễ sợ xảy ra trong khi tôi đang ở trong trạng thái tham thiền. Tôi vẫn c̣n không bị xáo trộn, không một gợn sóng lo âu nào, bởi v́ không có yếu tố nào cảnh báo. Thế rồi điều sau đây gợi ư rằng, có một cơ hội phi thường đă hiến ra vào giờ người ta chết để cho ta có được một khảo hướng thông minh về trải nghiệm này.

 

Nhập vào đấng Toàn Thể và đấng Đơn độc. 

Tôi dần dần đâm ra có ư thức rằng đă xảy ra một sự thay đổi, nhưng điều này dường như chỉ có tầm quan trọng thứ yếu, dường như thể cái áo khoác của tôi rớt xuống sàn nhà trong khi tôi đang dấn thân vào một việc nào ấy thu hút hết tâm hồn của ḿnh. Điều quan trọng là sự bành trướng tâm thức mở ra những chân trời rộng lớn hơn bất cứ thứ ǵ mà tôi đă từng trải nghiệm trước kia. Đúng vậy, sự tăng trưởng thật là áp đảo. Tôi dường như đột ngột có liên hệ trực tiếp với vạn hữu và hoàn toàn không c̣n bất cứ ư niệm nào về thời gian và không gian. Tri thức tập trung vào một Nguồn Sống, từ đó tỏa ra những lực tuôn chảy vào vạn vật dường như thể sự phóng chiếu vũ trụ không ngừng diễn ra với tốc độ cao và vạn vật đều tham dự vào tốc độ ấy. Mọi điều này đều được giấu kín trong sự bí nhiệm sâu sắc nhất, được trải nghiệm thành một tri thức hơn là một điều ǵ đấy được chứng tỏ và khai thị cho tôi. Đó không phải dường như thể trong một giấc mơ – không tách rời khỏi hệ thống bản ngă của tôi mà lại đồng nhất hóa với nó. Tôi chỉ đang ở đó, tập trung vững chắc vào điều phải được coi là “Đại ngă Toàn thể”, bởi v́ nó ở bên trong cơ thể của Toàn thể một cách hữu thức. Dường như không cần có một h́nh tướng hoặc một cơ thể cá biệt! Trạng thái tự tại này tiếp tục suốt năm ngày khi thể xác và óc phàm bất động, đờ đẫn ra. Ngă thức của tôi vẫn c̣n sống động, được định hướng thoải mái và hạnh phúc như vừa mô tả.

Mối liên kết với thể xác chưa hoàn toàn bị cắt đứt. Tôi thấy rằng ḿnh có thể trở về cơi trần một phần nào nếu cần thiết. Thỉnh thoảng tôi cũng làm như thế và gửi một số thông điệp qua thân xác của tôi cho cô điều dưỡng ngẫu nhiên có mặt nơi ấy. Xét theo biểu kiến th́ bộ óc c̣n dùng được trong một chừng mực hạn chế, nhưng xét theo một cơ sở khác th́ chắc chắn tôi đă tách rời khỏi nó. Bất cứ khi nào có việc sử dụng như thế th́ tâm thức ngay tức khắc sau đó lại triệt thoái về cái cơi thâm sâu nhất nơi dường như hiện nay nó đương cư trú. Trong suốt năm ngày mà tôi vẫn c̣n định vị như thế, tôi lặng ngắm không bị ai quấy rầy cái sự siêu việt đă được mô tả trước kia, ư thức về nó xảy ra nơi tôi theo một cách nào đấy. Điều này được đặc trưng bằng một sự hiệp nhất rực rỡ của sự ban phước; không phải dường như thể tôi đang ở t́nh huống cô lập nào đấy qua sự khảo sát trí năng. Việc hiệp nhất với Toàn thể dường như không bị ngăn cản. Nếu không có cái tâm thức về tính hiệp nhất ấy, về việc Tự ngă đồng nhất với Toàn thể th́ tôi ắt trải nghiệm một sự cô đơn dễ sợ. Tôi có thể đă thắc mắc không biết mọi người bây giờ đang ở đâu? Liệu có ai đó khác ở xung quanh ḿnh chăng? Nhưng đặc điểm của trung tâm trải nghiệm này là đồng nhất hóa với tất cả chúng sinh, không cần có sự phân biệt theo phân bậc về con người, h́nh tướng và sự vật.

 

Tiềm năng Hư vô.

Xuất phát từ sự lặng ngắm ấy đă nổi lên một sự ư thức về sự hạn chế của chính tôi. Cái sự siêu việt mà dường như tôi đang trải nghiệm không khép kín nhận thức của tôi về những vùng trống rỗng dễ sợ trong tâm thức của con người. Giờ đây tôi đang chứng kiến cái sự trống rỗng đó. Nơi chính tôi vốn có những mức độ trống rỗng bởi v́ tôi chưa đạt tới mức khai mở những vùng ấy. Tôi biết rơ rằng sự khơi hoạt và chu toàn những mức ấy đ̣i hỏi tôi phải trải qua sự tăng trưởng tiến hóa trong tương lai với nhiều mối quan hệ mà tôi c̣n chưa nhận diện hết. Những mối quan hệ và t́nh huống này rốt cuộc sẽ làm khai thị mọi tiềm năng yêu thương, minh triết và quyền năng cần được triển khai. Thế th́ mọi mối quan hệ trong cuộc sống đâm ra quí báu xiết bao, quan hệ với thân bằng quyến thuộc, với bạn bè và người xa lạ, với bạn đồng hành, với đối tác làm ăn, với những định chế và bổn phận với những người bẩm tính tử tế cũng như những người khó tính. Mỗi t́nh huống trong cuộc đời đều khơi dậy thêm một khía cạnh nào đó trong bản chất của người ta, một chiều sâu thẳm mới mẻ nào đó trong năng lực của con người để hiểu được và tác động được một cách sáng tạo.

 

Khao khát lại bị Giới hạn nữa. 

Khi những sự chứng ngộ này đă trở nên vô cùng rơ rệt th́ lại nảy sinh nơi tôi cái ḷng khao khát muốn có thêm trải nghiệm nữa của chúng hữu t́nh, dường như thể có một công việc c̣n chưa được giải quyết rốt ráo, có những quyền năng chưa được triển khai đang chờ phải chú tâm vào một lớp học lớn đó là cơi trần. Ḷng thôi thúc muốn trở lại trải nghiệm phù du lôi kéo tôi trở lại không thể cưỡng được nhập vào xác phàm. Chuyển động đi xuống là một tác động dứt khoát, từ “đó” tới “đây”. Tâm thức được định hướng tới việc cần phải chịu sự hạn chế ở những thế giới bên dưới – cần có những biên giới mà người ta có thể giao tiếp được – v́ có sự hạn chế bên trong cái mà ta nh́n thấy được, cảm nhận được và biết được nơi ngoại giới. Một đứa trẻ sơ sinh có những biên giới của cái nôi. Bản thân cái hàng rào ấy kích thích sự nhận biết, hiểu thấu và sự đáp ứng sáng tạo. Những bức tường hạn chế đối với một người trưởng thành đó là toàn thể thế giới rộng lớn và c̣n hơn thế nữa. Ngay cả Thái dương Thượng Đế cũng chỉ có thể sáng tạo bên trong một cái khuôn khổ giới hạn. Sự hạn chế là tất yếu, sự tăng trưởng có trật tự không thể xảy ra mà không có nó.

 

Lại nhập vào Sự Sống trên Trần thế. 

Tôi không thể cưỡng lại cái làn sóng triều lôi kéo tôi dật dờ nhập vào những điều hạn chế của cuộc sống trên cơi trần chẳng khác nào một cái lá cây nổi lềnh bềnh trên ḍng thác Niagara. Trải nghiệm này cốt yếu là sự luân hồi thu nhỏ, một sự giáng xuống qua các cảnh giới thuộc cơi trí tuệ và cơi trung giới rồi rốt cuộc tới những màn che ư thức của cơi dĩ thái – những cánh cổng mà người ta chui qua đó để nhập vào xác phàm. Ở đây tôi nếm mùi “ăn cháo lú”, quên hết khi đứng trước những bức màn ngăn cách ḍng chảy của tâm thức nội giới nhập vào ư thức óc phàm hoặc xuất ra khỏi ư thức óc phàm. Tôi nhập vào qua đó, trượt vào cái ư thức trọn vẹn quằn quại trong t́nh trạng thân xác của tôi. Đó là một lối đi dẫn vào ư thức trong cơ thể và ư  thức của óc phàm giống như một cú sốc dễ sợ. Kinh nghiệm nhập vào trở lại một cách có ư thức dường như thể có một cái chăn dày lớp màn sương mù ngay tức khắc chụp xuống toàn bộ hệ thống thông tin của tôi, làm mờ nhạt đi những đường giao tiếp nội giới-ngoại giới. Đối với tôi đó là việc xóa sạch những chân trời vô tận đă từng mở ra.

Khi bắt đầu sinh hoạt trên cơi trần trở lại, cảm tưởng đầu tiên đáng chú ư nhất của tôi là con người hoàn toàn mê muội khi bị hạn chế trong xác phàm. Chúng ta thật sự bị xiềng xích bởi ư thức của óc phàm với mọi giá trị đều bị xuyên tạc về căn bản. Chỉ với cố gắng lớn lao nhất th́ tôi mới có thể khơi dậy việc chú tâm vào chuyện theo đuổi những đường lối hoạt động thế tục b́nh thường. Tôi miễn cưỡng đảm nhiệm việc tồn tại trở lại trong xác phàm v́ giờ đây tôi đă biết được những thực tại vượt ngoài tầm bức màn vật chất lừa gạt và biết rằng tôi chắc chắn không phải là thể xác. Tôi chưa bao giờ lại có thể bị lừa gạt bởi cái niềm chắc mẫm rằng cuộc sống trên cơi trần là tất cả những ǵ dành cho tôi hoặc cho bất cứ ai khác.

 

Giải thoát khỏi sự Hư cấu về sự Chết

Thái độ của tôi đối với sự chết măi măi thay đổi. Số phận cuối cùng của thể xác không c̣n là chuyện làm tôi bận tâm sợ hăi nữa. Tôi biết tới một sự tự do mới, một sự giải thoát chắc chắn ra khỏi việc thể xác đô hộ cái trí và linh hồn. Tôi đă có tri thức trực tiếp là Ngă thức bành trướng vượt ngoài tầm hàng rào của thể chất mới là cái Ngă thật của tôi. Ở những vùng vượt ngoài tầm thân xác và cái trí th́ tôi đă biết được sự tự do và cực lạc tối hậu. Giờ đây tôi có thể thấy rằng toàn bộ những điều sợ hăi hư cấu về sự chết chỉ là sự bịa đặt si mê do sự vô minh của chính con người tuyên truyền và dung dưỡng.

Có một đặc điểm của trải nghiệm này vẫn c̣n tiếp tục đối với tôi. Có một sự kiện đáng chú ư là một bộ phận nào đó trong tâm thức của tôi vẫn c̣n định hướng về cái vùng cao tột và tiếp tục cung ứng một con đường thần bí cho ta thăm ḍ nội giới. Nó bao giờ cũng mở ra trước mắt tôi cái sự thách thức về những vùng trống rỗng chưa được triển khai. Cái năng lực kỳ diệu đi đến đó rồi lại trở về vẫn c̣n là một nguồn chớp lóe trực giác trên chân trời tri thức của tôi.

 

---------------------

 

HOME  sách   TIỂU SỬ    BẢN TIN   H̀NH ẢNH   thIỀN    BÀI VỞ   THƠ   gifts   TẾT 2006  QUEST  MAGAZINES