|
HOME sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 QUEST MAGAZINES
|
THUẬT THAM THIỀN
(The Art of Meditation)
Tác giả
MARIE POUTZ
(Một
bài thuyết tŕnh tại ‘Olcott’, Wheaton, Illinois, vào mùa hè năm
1935).
NHÀ XUẤT
BẢN THÔNG THIÊN HỌC Adyar, Chennai 600 020. Wheaton, IL, IS Bản Dịch www.thongthienhoc.com |
|
THUẬT THAM THIỀN
Người ta thường
nghĩ rằng muốn tham thiền thành công th́ nó phải được kèm theo bằng một số
lượng hiện tượng trung giới – nh́n thấy những h́nh tướng, màu sắc, nghe thấy
những âm thanh, tiếng chuông v.v. . . Ngay cả một số cảm giác thuần túy thể
xác – một sự ớn lạnh dọc theo xương sống, sự tê tê ở đầu ngón tay – đây là
những ví dụ xuất hiện với tôi, và người ta hoan nghênh chúng một cách hân
hoan và ầm ĩ, gây mất tinh thần cho những ai không có trải nghiệm như thế;
v́ vậy tự coi việc tham thiền của ḿnh là thất bại.
Chắc chắn những
biểu lộ tầm thường và thường thường là điên rồ ấy không cấu thành một sự
tham thiền thành công. Nói cho đúng hơn đó là một chướng ngại, bởi v́ chúng
thu hút sự chú ư, xa rời những thực tại nội giới. Tốt hơn là đừng nh́n thấy
và nghe thấy điều ǵ trên các cơi thông linh, sao cho tâm thức hoàn toàn
hướng nội để có thể hiệp thông với tâm thức của Thượng Đế và dần dần hiệp
nhất phàm ngă với tâm thức Chơn ngă.
Những người bảo
rằng họ chẳng nh́n thấy kết quả ǵ đôi khi lại thành công hơn mức họ tưởng
tượng, bởi v́ những người gần gũi và thân thương với họ lại thấy họ tăng
trưởng về sự thông cảm kiên nhẫn và được an b́nh nhiều hơn; đó là bằng chứng
cho thấy nguyên khí trực giác,
buddhi, theo như ta biết trong Thông Thiên Học, đang từ từ được phóng
thích trong khi tham thiền và đang được lọc xuống nhập vào ư thức của bộ óc.
Bây giờ ta hăy xét
tới một vài yêu cầu để tham thiền thành công. Trước hết là ta phải hoàn toàn
tin chắc vào quyền năng sáng tạo của tư tưởng. Nếu ta không tin chắc là ta
đang thật sự làm điều ǵ đó th́
tham thiền ắt chỉ là h́nh thức. Ta rêu rao là ḿnh tin vào quyền năng tư
tưởng, ta nói huyên thuyên về nó, ta giảng dạy nó, nhưng cái cách thức mà ta
quên phắc đi về nó khi chạm trán với những khó khăn rồi buông thả theo những
tư tưởng mang tính phá hoại và làm mất tinh thần, buông thả theo những sự lo
âu lớn hay nhỏ, điều ấy chứng tỏ rằng đó chỉ là niềm tin trên đầu môi chót
lưỡi. Nó nhắc ta nhớ tới những người đi nhà thờ hoặc đền thờ v.v. . . cố
nhiên là hát vịnh ca hoặc lập lại những lời cầu nguyện, thế rồi về nhà theo
đuổi nếp sống thông lệ và giống như b́nh thường quên hết mọi chuyện.
Tôi thường ước
mong chúng ta có thể nh́n thấy những tạo vật trên cơi trung giới và cơi trí
tuệ mà chúng ta phóng phát ra thế giới. Nhưng có lẽ tốt hơn ta không nên
nh́n thấy, bởi v́ ư thức trách nhiệm có thể đè bẹp ta.
Vậy là để tham
thiền thành công, ta phải tin chắc rằng đó là một hành vi sáng tạo mạnh mẽ
chứ không chỉ là sự mơ mộng và “cảm thấy thoải mái”.
Thế rồi ta phải có
một mức độ định trí nào đấy, đây là điều khó khăn nhất đối với chúng ta.
Cuộc đời ta vội vă chuyển từ điều này sang điều khác đến nỗi lúc nào ta hầu
như cũng sống trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Trong quá khứ ta mơ hồ
nhớ tới điều ḿnh đă làm hoặc không làm hoặc làm chưa hoàn chỉnh; trong hiện
tại chỉ một phần chú tâm của ta tập trung vào điều ta đang làm; trong tương
lai ta đă mơ tới điều mà ḿnh sẽ làm kế tiếp. Cố nhiên, một vài nghề nghiệp
chuyên môn đ̣i hỏi ta phải chú tâm và định trí nhiều hơn; nhưng nói chung
th́ chú tâm của ta rất ít khi không bị chia chẻ. Chẳng hạn như ta hăy xét
việc đọc tờ báo hàng ngày. Ta tiếp thu những tựa đề về giết người và bắt
cóc, nhưng có biết bao nhiêu người trong chúng ta có thể tường tŕnh một
cách thông minh và hoàn chỉnh về xu hướng các diễn biến nơi xứ sở của ḿnh
và ở đâu đó khác nữa.
Ta ắt phát triển
được sự định trí cần thiết cho việc tham thiền thành công nếu ta có can đảm
định trí vào mọi thứ mà ta làm, định trí vào mọi chuyện lặt vặt mặc dù chẳng
thú vị ǵ; tóm lại, nếu ta sống mănh liệt và viên măn trong hiện tại đúng
như lời khuyên của J. Krishnamurti. Nhưng dễ hơn nhiều khi ta để cho cái trí
lông bông như bướm vờn hoa.
Tham thiền là vấn
đề cá nhân và mỗi người phải t́m ra điều thích hợp nhất với ḿnh. Nhưng
thỉnh thoảng người ta cũng tŕnh bày giáo huấn và những phương pháp tổng
quát, và có lẽ ta có thể xét tới một số phương pháp này.
Ta hăy giả sử đă
đến lúc cho ta tham thiền hằng ngày. Tôi coi như đương nhiên là mỗi người
trong các bạn đều ngộ ra được tầm quan trọng của việc tham thiền hằng ngày,
vào cùng một giờ, ở cùng một nơi (nếu có thể được) sao cho ta lợi dụng được
nhịp điệu mà sự đều đặn như thế lập nên.
Khó khăn đầu tiên
mà ta phải khắc phục là tư tưởng có nhiều bổn phận đang chờ ta thực hiện.
Hầu hết chúng ta bận rộn đến nỗi ta ngồi xuống th́ tự hỏi xem ta sắp phải
làm ǵ cho lũ con và liệu chúng có đang trông chờ bữa ăn sáng hay chăng, và
liệu điều này, điều kia hoặc điều nọ có được thực hiện hay chăng. Ta không
thể tham thiền theo kiểu như vậy. Ta đă quyết định rằng ḿnh sắp ngồi xuống
thiền trong 15 phút hoặc lâu hơn và ta chỉ việc dẹp những thứ c̣n lại sang
một bên. Ta không thể tham thiền hoặc làm bất cứ điều ǵ khác khi ta cố gắng
làm cả hai thứ.
Vậy khó khăn đầu
tiên ta phải khắc phục chính là tư tưởng có nhiều bổn phận đang ŕnh ṃ sẵn
sàng nhảy bổ ra chụp lấy ta. Một số người cố gắng bắt im lặng việc nhớ lại
những thứ đang chờ được thực hiện. Nhưng không dùng bạo lực th́ khôn ngoan
hơn. Ta không đánh cho một con ngựa đang phấn khởi để nó phải thuần phục.
Tốt hơn là nên
xoay chuyển tâm trí hướng về những điều cao thượng hơn đă chuẩn bị trước
trong vài phút. Thế rồi ta ngồi xuống thoải mái và làm cho các hạ thể yên
tịnh – bao gồm thể xác, thể vía và thể trí. Người ta có khuyên nếu có thể
được th́ nên ngồi theo kiểu kiết già trên sàn nhà, nhưng có nhiều người tư
thế đó gây cho họ khó chịu. Họ không thể quên được thể xác. Như vậy, ta hăy
ngồi xuống thoải mái với cột xương sống dựng thẳng đứng sao cho các luồng
hỏa có thể tuôn chảy qua đó mà không bị ngắt quăng hoặc trở ngại.
Một số người dùng
các câu thần thần chú hoặc các câu đặc biệt để làm yên tĩnh các hạ thể. Hăy
sử dụng điều mà bạn thấy là hữu ích. Bản thân tôi thấy từ ngữ “B́nh an” được
lập lại chầm chậm ba lần có tác dụng rất mạnh và hữu ích. Vậy là B́nh an . .
. B́nh an . . . B́nh an . . . và đồng thời cảm thấy sự an b́nh trào dâng từ
trung tâm bản thể của ḿnh giống như một ánh sáng trắng ổn định thuần tịnh
tỏa ra từ bên trong, bên ngoài, lấp đầy tôi bằng sự b́nh tĩnh và thanh thản,
thế rồi tuôn ra ngoài vào thế giới và mang an b́nh đến tràn ngập thế giới.
Lúc bấy giờ ta có thể bắt đầu tham thiền.
Tham thiền đă được
chia làm hai giai kỳ: tham thiền đích thực và chánh định. Nhưng giai kỳ này
dần dần ḥa lẫn vào giai kỳ kia cho đến nỗi ta có thể xem xét cả hai gộp
lại. Tham thiền đích thực cốt ở việc lư luận về đề tài đă được chọn lựa, xét
tới nó theo đủ thứ khía cạnh, t́m ra mục đích và giá trị của nó. Bạn có thể
chọn một câu thơ nào đó trong một kinh điển, một đoạn nào đó trong một tác
phẩm sùng tín, một phẩm tính nào đó mà ta muốn phát triển nơi bản thân.
Nhưng ta hăy triển khai đề tài duy nhất mà tôi thấy có vẻ luôn luôn là cực
kỳ quan trọng. Sự Sống Nhất Như Thiêng Liêng nơi vạn vật và tính đơn nhất
của ta nơi Sự Sống ấy.
Nhiều người chọn
đề tài này thường ôm đồm quá nhiều trong một buổi tham thiền. Họ suy nghĩ mơ
hồ về Sự Sống trong vạn vật, trong mọi giới, trong mọi thiên hà gồm các ngôi
sao trên trời, tất cả chỉ vỏn vẹn trong vài phút. Cố nhiên là kết quả cho
thấy họ ra khỏi một buổi tham thiền bất định như thế mà không được một sự
thực chứng đặc biệt nào.
Ta hăy nói dông
dài một chút về từ ngữ ‘thực chứng’. Công dụng của tham thiền không phải chỉ
là một thao tác trí thức, giúp cho ta hiểu biết nhiều hơn bằng cái trí về
điều này, điều nọ hoặc điều kia. Nó phải đưa tới sự thực chứng lớn lao hơn
và tối hậu ngay bên trong bản thân ta. Thực chứng và thấu hiểu khác hẳn
nhau. Nhờ tham thiền như vậy mà ta mới có được sự thực chứng đặc biệt.
Vậy th́ vào bất cứ
ngày nào ta hăy xét một đề tài – một người bạn, một đóa hoa, một tảng đá,
Chơn sư – và ra sức phát hiện mọi thứ ta có thể làm được về Thiên tính, về
vẻ đẹp và tốt lành nơi đề tài ấy. Chẳng hạn như ta xét một tảng đá. Trong
khi tham thiền hăy nghĩ tới sự sống của nó giống như sự sống của ta. Nó cũng
sinh ra và chết đi giống như ta, nó có h́nh tướng, màu sắc v.v. . . Nó là
một phần của cấu trúc đá tảng vốn là nền móng của trái đất, nâng đỡ các tạo
vật sống trên đó, kiên định phụng sự như vậy trải qua bao nhiêu thời đại, nó
chính là hiện thân của sức mạnh và tính đáng tin cậy. Bạn hăy thêm càng
nhiều chi tiết càng tốt theo như bạn nghĩ. Khi ta càng ngày càng tiến gần
hơn tới chính sự sống, sự sống hiện thân trong tảng đá đó, th́ đường chia rẽ
giữa sự sống của tảng đá và sự sống của ta có khuynh hướng biến mất v́ Sự
Sống vốn nhất như và việc ta chia nó ra thành các giới – khoáng vật, thực
vật, động vật, nhân loại và siêu nhân – ít nhiều mang tính tùy tiện. Không
có sự phân chia như thế. Sự sống vốn liên tục trong mọi giới và nó là nhất
như.
Thế rồi ta hăy
vượt lên trên cái trí, ngừng lư luận, vượt lên trong sự tịch lặng hoàn toàn
– sự tịch lặng do kịch liệt ngưỡng mộ - và chiêm nghiệm đối tượng tham thiền
của bạn là một sự hiện diện sống động.
Nếu thành công, ta
có thể tiếp xúc với điểm linh quang trong tảng đá và hiệp nhất với nó. Ta ắt
cảm nhận được – giống như chính tảng đá cảm nhận – áp lực đều đều của nó
chống lại việc bị giam hăm. Ta ắt cảm thấy nó mơ hồ không nói nên lời khao
khát hướng về sự tự do lớn lao hơn, niềm khao khát mà chính bạn và mọi tạo
vật đều chia xẻ. Thậm chí bạn có thể bắt đầu cảm thấy những tác động từ bên
ngoài đạt tới sự sống bị giam hăm thông qua một kẽ nứt nơi mà h́nh thể của
tảng đá ít rắn chắc hơn. Và có lẽ bạn có thể thực chứng được những nỗ lực mơ
hồ của sự sống trong tảng đá nhằm đáp ứng lại. Có lẽ biết đâu nó gây áp lực
dọc theo các trục tăng trưởng vốn xác định h́nh dạng của các tinh thể trong
tảng đá.
Đây có thể không
phải là khoa học chính thống và có vẻ rất điên rồ, nhưng nếu bạn thành công
trong việc thực chứng ḿnh đồng nhất với sự sống ấy cho dẫu là tạm thời, th́
bạn có thể cảm nhận được một điều ǵ đó về cái mà sự sống lờ mờ trong tảng
đá đang t́m cách đáp ứng, rồi dần dần mở đường tiến tới sự biểu hiện viên
măn trong giới thực vật.
Chính việc thực
chứng bên trong mới là mục tiêu của tham thiền. Nếu hằng ngày ta để cho sự
sống của ḿnh và sự sống trong tảng đá mạch động như là một th́ sớm muộn ǵ
ta cũng sẽ trải nghiệm việc thoáng thấy không thể nào quên được ngụ ư của sự
đơn nhất trong Sự Sống. Lúc bấy giờ ta có thể nói bằng kinh nghiệm thực
chứng xem tính Đơn nhất này thực sự có nghĩa là ǵ. Chừng nào ta chưa có một
chút ǵ về sự thực chứng ấy th́ ta chỉ có thể lập lại điều viết trong sách
vở, nhưng ta không thể thuyết phục được người khác như khi ta thuyết phục họ
do đă cảm nhận được tính nhất như của sự sống không phải trong trí óc mà
trong chính tâm hồn.
Ta có thể triển
khai tương tự và thực chứng được ḿnh đồng nhất với một đóa hoa, một con thú
và một người bạn. Cứ tưởng tượng xem t́nh bạn ắt tăng trưởng ra sao nếu ta
có thể đưa người bạn ấy vào trong buổi tham thiền của ḿnh, rung động hài
ḥa với y, thực chứng vẻ đẹp trong linh hồn của y vốn đồng nhất với vẻ đẹp
của chính bạn. Một t́nh bạn như thế ắt bền vững măi măi. Bạn ắt chẳng bao
giờ bỏ được y cho dù người bạn ấy có làm ǵ đi chăng nữa, v́ những khiếm
khuyết của y chắc chắn có vẻ càng ngày càng ít quan trọng.
Nếu bạn thật sự
nghiêm túc th́ thậm chí bạn có thể đưa vào buổi tham thiền của ḿnh bất cứ
ai đang xua đuổi hoặc chống đối bạn. (Tôi không dùng từ ‘thù nghịch’ bởi v́
tôi không tin vào sự thù nghịch). Cứ làm như vậy đi, cứ b́nh tâm nhận ra
những đức tính của y v́ mọi người đều có những đức tính. Hăy nhớ tới những
dịp mà y hành động một cách cao thượng. Từng bước, khi bạn nhận ra điều tốt
nơi y th́ hăy nâng tâm thức của ḿnh lên tới mức mà Chơn ngă bạn hiệp nhất
với Chơn ngă người đang làm hại bạn và trong sự hiệp nhất ấy bạn hăy ngộ ra
được sự khó khăn mà cả hai Chơn ngă đều trải nghiệm khi muốn diễn tả ở dưới
đây Thượng Đế nội tâm. Bạn cũng có khó khăn giống như vậy khi muốn biểu hiện
Chơn ngă; và rất có thể nếu ai đó muốn làm hại bạn th́ bạn không hoàn toàn
không có lỗi. Nhưng nếu bạn thực chứng được điều đó, nếu bạn thấy được khó
khăn mà các Chơn ngă phải xoay xở trong việc điều động những sự việc liên
quan tới các tạo vật dưới đây th́ bạn ắt thông cảm và trong niềm vui thiêng
liêng của sự thông cảm đó, mọi sự hiềm khích và cảm thấy ḿnh bị xúc phạm
chẳng bao lâu nữa ắt bị mờ nhạt đi khỏi cuộc đời bạn.
Thật ra chẳng ai
là bạn của ḿnh, cũng chẳng ai là kẻ thù của ḿnh, mà tất cả đều là thầy dạy
ḿnh. Và rất có thể là trong sự tiếp xúc hiệp nhất với Chơn ngă khác, bạn có
thể cung cấp cho y cũng chính cái sức mạnh bổ sung ấy mà y cần có để chuyển
hóa những xung lực trong công cụ phàm ngă của chính y. Nên nhớ rằng sự thông
cảm của bạn không thể vươn lên tới một mức cao hơn mà không nâng cao cái bạn
thấy ḿnh đang hiệp nhất với nó. Vậy là khi bạn tham thiền về tảng đá th́
bạn nâng cao sự sống của tảng đá; khi bạn tham thiền về đóa hoa th́ bạn nâng
cao đóa hoa; khi tham thiền về một người bạn th́ ta nâng cao người bạn này;
cũng vậy ta nâng cao người đang xúc phạm ta. Đó là một trong những khía cạnh
sáng tạo của tham thiền. Nó không chỉ có dự tính giúp cho người tham thiền
mà nó c̣n giúp cho đối tượng của buổi tham thiền, bởi v́ mọi sự sống đều
nhất như và điều mà chính bạn cảm nhận và trở thành cũng giúp cho đối tượng
khác cũng cảm nhận và trở thành.
Nếu ta triển khai
theo cách tương tự đối với mọi khó khăn, mọi điều khó chịu và t́m cách hiểu
ra được chủ đích của nó th́ sự sống quả thật ắt trở thành một cuộc thám hiểm
vui tươi và hạnh phúc mà mọi tạo vật đang mưu t́m ắt đến với bạn, có lẽ là
dần dần, thậm chí thoạt đầu là vô ư thức.
Có rất nhiều người
ra sức tham thiền về Chơn sư. Những người nào trong các bạn may mắn đến mức
cảm nhận ḷng sùng tín sâu sắc đối với một Chơn sư hoặc đối với đấng Ki Tô
đều có thể h́nh dung ngài đang hiện diện trước mặt bạn, không phải chỉ là
một bức tranh mà là một h́nh nhân ba chiều sống động. Bạn hăy nghĩ tới một
khía cạnh nào đó của Đấng cao cả này – không phải là toàn bộ Chơn ngă của
ngài, v́ điều đó quá mơ hồ mà chỉ một khía cạnh nào đó thôi – hoặc là quyền
năng hoặc là sự minh triết hoặc là vẻ đẹp hoặc là sự xả thân cực độ của
ngài. Bạn hăy cố gắng thực chứng được cách thức mà khía cạnh đặc biệt ấy
giúp cho mọi tạo vật hết giới này tới giới kia. Khi bạn đă khiến cho sự hiện
diện của ngài trở thành một thực tại sống động th́ có thể bạn muốn phủ phục
trong tâm thức trước ngài và chạm vào vạt áo của ngài.
Thế rồi bạn hăy
ngừng suy nghĩ. Hăy chiêm nghiệm ngài trong sự vinh quang của t́nh thương và
sự hi sinh cũng như sự tịch lặng; hăy để cho sự vinh quang ấy tràn ngập bản
thể của bạn, giúp cho bạn thực chứng nhiều hơn Thiên cơ Vĩ đại mà ngài
thường xuyên sinh hoạt trong đó. Hăy để cho sự chiêm nghiệm ấy tràn ngập
trọn cả cơ thể bạn với một ham muốn bừng bừng trợ giúp ngài trong việc ngài
phụng sự thế gian.
Hết ngày này sang
ngày khác, hết năm này qua năm khác, theo đường lối của riêng ḿnh, bạn ắt
tham thiền về vô số khía cạnh của Sự Sống, những biểu lộ của nó ở dưới đây,
th́ điều này ắt giúp cho bạn có được một ư nghĩa mới và một vẻ đẹp mới.
Chẳng bao giờ ta lại có thể thất vọng về loài người khi ta nh́n thấy sự dơ
dáy và xấu xa bao xung quanh ta. Những thứ ấy ắt chẳng bao giờ bịt mắt ta
trước những khả năng của loài người v́ ta đă tiếp xúc được sự vinh diệu
trong nội tâm và ta biết rằng cứu cánh được nắm chắc trong bàn tay.
Liệu chỉ một buổi
tham thiền vào buổi sáng không thôi có hoàn thành được mục đích này hay
chăng? Dĩ nhiên mọi sự tham thiền đều là một nguyên nhân ắt phải tạo ra một
kết quả. Nhưng kết quả ấy ắt là nhỏ, hầu như ta không nhận ra được nếu sau
khi t́m cách tiếp xúc với sự sống Thượng Đế trong một vài phút ta lại nhanh
chóng quên hết và để cho ḿnh bị vướng bận vào những hoạt động và những bổn
phận hằng ngày.
Dĩ nhiên ta phải
làm những bổn phận và hoạt động này, và thường thường là theo cách thức có
vẻ giống như một sự đổ xô điên rồ khiến cho ta quạo quọ, sốt ruột, thiếu tử
tế, thậm chí thiếu công bằng. Nhất là vào những lúc chuyển tiếp th́ sự căng
thằng rất lớn và càng lớn hơn khi ta có bổn phận đưa vào trong công việc
hằng ngày sự an b́nh của hiệp thông buổi sáng, sao cho ta có thể thật sự trợ
giúp cho những người đang nặng gánh thế gian.
V́ thế cho nên mọi
bậc đạo sư tâm linh đều bảo rằng tham thiền không nên bị hạn chế vào những
thời kỳ đă ấn định sẵn mà nên thường trực suốt ngày.
Tham thiền buổi sáng chỉ cần thiết
là ở chỗ khởi điểm; ta học cách làm cho ḿnh hài ḥa vào buổi sáng và ta
không được đánh giá thấp tầm quan trọng của buổi tham thiền này, nhưng ta
nên vượt quá mức nó.
Một số người thấy
thật khó định trí vài phút vào buổi sáng, nhưng c̣n khó hơn nhiều mà giữ cho
tri giác của ta được thực chứng bất cứ lúc nào, cảm nhận nó là một ḍng chảy
ngầm hài ḥa mà ta phải chỉnh hợp mọi tư tưởng, lời nói, xúc cảm và hành
động theo đó; chỉnh hợp mọi thứ theo sự hài ḥa ấy và vứt bỏ mọi thứ không
thể rung động hài ḥa với nó.
Dĩ nhiên một suộc
sống như thế ắt là thiêng liêng, việc hiệp nhất không sai chạy với Sự Sống
Thượng Đế chắc chắn là một thành tựu của các đấng mà ta gọi là
bậc Huynh trưởng, các ngài đă được gọi là “những con người công chính
đă trở nên toàn bích”. Các ngài đă nêu gương và chỉ đạo, sớm muộn ǵ th́ mọi
người trong chúng ta cũng sẽ sống một cuộc đời hoàn hảo theo gương mẫu và
đường lối của ngài. Thế th́ tại sao ta không bắt đầu ngay từ bây giờ?
Vậy mà vấn đề là ở
chỗ làm thế nào đưa được buổi tham thiền của ta vào sinh hoạt hằng ngày, thế
nhưng vẫn tránh việc trở nên những kẻ mơ mộng không hữu hiệu. Mỗi người phải
t́m ra một đường lối cho chính ḿnh, và khi đă t́m thấy nó th́ đừng để cho
nó lôi kéo ta trở lại t́nh trạng dật dờ. Đối với nhiều người trong chúng ta
th́ ngày đầu tiên tham thiền thật là tốt đẹp. Nhưng chỉ được hai ba ngày sau
là ta đă buông lỏng nó. Ta chẳng bao giờ thật sự hoàn thành bất cứ điều ǵ
nếu ta không kiên tŕ. Chỉ bằng cách thực hành thường xuyên, cố ư, kiên tŕ
th́ ta mới có thể thành tựu được mục đích của ḿnh.
Một số người cố ư
tạo ra một sự nhắc nhở. Ví dụ như có một doanh nhân hết ngày này sang ngày
khác kiến tạo h́nh tư tưởng của Chơn sư kế bên bàn làm việc của ḿnh và bà
nội trợ cũng giống như vậy, tạo ra h́nh tư tưởng của Chơn sư mà ḿnh sùng
tín ở ngay cửa đi vào bếp cho đến khi đối với cả hai th́ Chơn sư là một sự
hiện diện sống động, thánh hóa những cuộc đời nhân danh ngài. Chúng ta có
thể dùng quyền năng tư tưởng của ḿnh để xây dựng một điều nhắc nhở như thế.
Đây không chỉ là một h́nh ảnh, v́ thông qua h́nh tư tưởng ấy tâm thức của
Chơn sư có thể tuôn ra sao cho quả thật ngài đang ở với chúng ta.
Cũng có cô gái
được nhắc nhở về lư tưởng của ḿnh cứ mỗi nửa tiếng đồng hồ nhờ vào cái đồng
hồ ở nhà thờ kế bên. Cô đă tự rèn luyện ḿnh để nghĩ tới lư tưởng mỗi khi
đồng hồ điểm. Tôi có biết một người khác mà một khúc nhạc nào đấy vang lên
không nghe thấy được trong tâm thức của cô ắt khởi sự những sự thực chứng
sống động về Sự Sống Nhất Như tuôn chảy qua cô nhập vào thế giới.
Bạn chọn điều ǵ
không quan trọng, miễn là nó hấp dẫn bạn và bạn sử dụng nó một cách kiên
tŕ. Tiếc thay, sự kiên tŕ ấy lại thiếu nơi rất biết bao nhiêu người trong
chúng ta.
Một trong những
phương tiện hữu hiệu nhất là hiến dâng bất cứ cái ǵ ta làm cho lư tưởng của
ḿnh – không phải cái loại hiến dâng hàng loạt trọn cả ngày lúc ta mới thức
giấc mà là sự hiến dâng có ư thức và cố ư ngay cả những nhiệm vụ khiêm tốn
nhất khi ta đang thực hiện chúng.
Điều này có nghĩa là nghĩ tới việc hiến dâng nó ngay khi ta mới bắt đầu khởi
sự - những nhiệm vụ khiêm tốn nhất, việc sửa soạn bữa ăn buổi sáng, việc
chuẩn bị đi làm, việc chào mừng bất cứ ai đi ngang qua ta, việc mở cửa văn
pḥng làm việc của ta – mọi thứ không có ngoại lệ nào được hiến dâng như là
một sự hiến tế vui vẻ cho dù nó quan trọng hay không quan trọng, dễ chịu hay
khó chịu.
Lư tưởng của bạn
có thể là bất cứ điều ǵ đó hấp dẫn bạn, Chơn ngă, Chơn sư, đấng Ki Tô, Sự
Sống Nhất Như vô hiện, sự Hoàn hảo của Loài người được đẩy nhanh do mọi sự
sống của con người trở nên hoàn hảo; điều đó không quan trọng miễn nó là
điều cao nhất mà bạn có thể quan niệm được và sống cuộc đời ḿnh theo lư
tưởng ấy.
Nếu bạn làm được
như thế th́ mọi nhiệm vụ ắt được thực hiện tốt đẹp hơn. Chỉ cần nghĩ bạn nên
làm việc cẩn thận như thế nào nếu đấng mà bạn hết sức tôn vinh đang hiện
diện và đồng cảm quan sát những nỗ lực của bạn. Ắt không có điều ǵ bất cẩn
trong những công việc như thế! Do vậy, thay v́ trở thành những người mơ mộng
thiếu hiệu lực th́ chẳng bao lâu nữa chúng ta phát triển tài khéo trong hành
động một cách huy hoàng. Sinh hoạt tinh thần vô cùng thực tiễn cho dù người
ngoài đường phố có thể nghĩ về nó ra sao đi chăng nữa.
Thoạt tiên có lẽ
bạn thường quên thực hành. Nhưng đừng nản chí, cứ tiếp tục thực hành th́
chẳng bao lâu sau bạn ắt thấy rằng sự ư thức của ḿnh trở nên càng ngày càng
đều đặn.
Ta hăy thử xét một
vài thành quả của sự thực hành trung kiên như thế.
Cảm xúc hợp nhất
với mọi chúng sinh mà ta cố t́nh khơi dậy trong khi tham thiền ắt dần dần
khẳng định trong sinh hoạt hằng ngày; và một ngày kia ta có thể sửng sốt
phát hiện rằng mọi thứ đang trở nên thiêng liêng linh hoạt với một sự sống
mà xét theo một khía cạnh nào đó cũng chính là sự sống của ta. Ta không c̣n
nghĩ tới nó nữa mà ta thực sự cảm nhận được sự sống ấy nơi mọi đối tượng ta
tiếp xúc. Ta ắt biết rằng giấy linh hoạt, những đóa hoa này linh hoạt, cái
ly kỳ diệu đó cũng linh hoạt, nhưng ta chỉ cảm nhận được nó sau một lúc. Ta
không chỉ lư luận về nó giống như ta thường làm vậy. Ta cảm nhận được sự
sống thoáng qua nơi vạn vật và ta thấy vẻ đẹp của nó chiếu sáng nơi mọi đối
tượng, mọi tạo vật, trong buổi hoàng hôn, núi non và nơi trái đất mĩ miều
nữa. Ta thật sự thấy được ánh sáng thiên tính nơi vạn vật.
Dĩ nhiên trong một
thời gian rất lâu, sự thực chứng như thế có thể chỉ xuất hiện vào những thời
khoảng hiếm hoi, nhưng ngay cả việc năm th́ mười họa mới có một chút sự
thoáng thấy cũng làm thay đổi toàn bộ chiều hướng tâm thức của ta. Thay v́
là một thực thể qui ngă, ta ắt vui vẻ bung ra để phát hiện trong vạn vật
càng ngày càng nhiều thiên tính, càng nhiều vẻ đẹp, càng nhiều niềm vui. Ta
ắt thấy rằng ta không c̣n có thể hiểu lầm đồng loại của ḿnh nữa giống như
xưa kia; ta không c̣n buông thả theo những phán đoán khắc nghiệt không tử
tế. Ta không c̣n thèm khát danh vọng, được công nhận hoặc bất kỳ loại lợi
ích nào. Ta ắt trở nên hiệp nhất với vạn vật và ta ắt vui mừng khi những thứ
khác cũng được công nhận chẳng kém ǵ khi chính ta được công nhận.
Dường như ta không
thể nghĩ ra được việc người nào thậm chí chỉ thoáng thấy được cái tính Nhất
như vĩ đại ấy mà lại không hiến trọn cả tâm hồn và linh hồn cho việc phụng
sự thế gian; sau khi đă thực chứng được một điều ǵ đó về tính vinh quang
của nó, y ắt muốn giúp cho người khác cũng thực chứng được nó. Liệu những
hoạt động nơi ngoại giới của y sẽ ra sao, y sẽ gánh vác bộ phận nào của gánh
nặng thế gian th́ việc đó c̣n tùy thuộc vào năng lực, môi trường xung quanh
và những hạn chế của y. Nhưng từ nay trở đi, cuộc đời của y ắt là cuộc đời
huynh đệ, và ảnh hưởng của một cuộc đời như thế chẳng những trợ giúp và gợi
linh hứng cho những người đến tiếp xúc với y mà c̣n được lan tỏa một cách âm
thầm theo những cách thức mà giờ đây ta chỉ lờ mờ thấu hiểu được.
Bạn có thể bảo
rằng tôi đă đi lạc đề quá xa so với đề tài tham thiền. Nếu tham thiền đối
với bạn chỉ là một sự thao tác trí thức, chỉ là việc thường nhật nhàm chán
th́ quả đúng như vậy. Nhưng đối với tôi, tham thiền ắt chẳng có ư nghĩa ǵ
nếu nó không phải là một bước hướng tới cái sự thực chứng vĩ đại ấy, một
nhịp cầu nối liền phàm ngă với thế giới trực giác nơi mà t́nh huynh đệ, niềm
vui và vẻ đẹp là những sự kiện.
Người nào thành
công trong việc xây dựng một nhịp cầu như thế, trước hết là khi tham thiền,
rồi tới dần dần làm cho nó lan tỏa xuyên suốt sinh hoạt hằng ngày, th́ người
ấy ắt không c̣n tự hỏi liệu ḿnh có đang tiến bộ hay chăng; đơn giản là y đă
quên hết về bản thân ḿnh và trong chính sự quên lăng ấy y mới thành công và
thành tựu được.
-----------------------
HOME sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 QUEST MAGAZINES