Không Tôn Giáo Nào Cao Hơn Chân Lư

 HOME  sách   TIỂU SỬ    BẢN TIN   H̀NH ẢNH   thIỀN    BÀI VỞ   THƠ   gifts   TẾT 2006  BOOKS  MAGAZINES

 


Cánh Cửa Mùa Xuân

Xuân Kỷ Sửu 2009

Như Hải

 

 

Cánh Cửa Mùa Xuân

Khi mùa xuân trở về là lúc muôn ngàn hoa bắt đầu hé nụ. Bông hoa hé nụ không chỉ để mang hương sắc cho đời mà c̣n hứa hẹn sau lưng nó là cả một khung trời bí ẩn, một thiên nhiên huyền bí mà ít người ngờ đến. Để đáp ứng sự tiến hoá của nhân loại ngày nay, Thông Thiên Học ra đời không chỉ mang đến cho thế gian những bông hoa minh triết thiêng liêng của các tôn giáo mà c̣n hé mở một cánh cửa mới cho đời hầu giúp nhân loại hiểu được sự bí mật ẩn tàng phía sau những cánh hoa kia. Cánh cửa này chính là cánh cửa Siêu Nhiên.

Từ trước đến nay, các tôn giáo hầu như đơn giản chỉ nói đến con người với một linh hồn và một thể xác. Với mức độ tiến hoá của nhân loại ngày nay, con người có thể lănh hội được nhiều điều vi tế và phức tạp. V́ thế Thiên Nhiên hé mở ra thêm một sự mầu nhiệm mới cho đời và Thông Thiên Học xuất hiện tiếp tay với Thiên Nhiên giúp nhân loại biết thêm về cánh cửa Siêu Nhiên này. Đó là con người không chỉ có một thân xác để biểu lộ, để sử dụng, mà nó c̣n có thêm hai dụng cụ khác nữa để biểu lộ và sử dụng cùng một lúc. Đó là thể Vía và thể Trí. Như thế linh hồn con người xuống thế với ba khí thể - ba giao diện để tiếp xúc với đời - thể xác, thể vía và thể trí.

Thể xác là một thể được cấu tạo bằng những nguyên tử của cơi hồng trần, tương tự như vậy, thể vía và thể trí được cấu tạo bằng nguyên tử tinh vi hơn của cơi trung giới và cơi thượng giới. V́ những nguyên tử này lồng vào nhau được nên ba thể  - xác, vía và trí cũng lồng vào nhau và chúng chỉ chiếm một khoảng không gian mà thôi. Nếu gọi đất là thể xác, nước là thể vía, không khí là thể trí th́ một nắm đất là một mô h́nh của linh hồn xuống thế. Trong nắm đất này có thêm cả nước và không khí; tương tự như vậy lồng qua thể xác là thể vía và thể trí.

V́ con người có ba thể để biểu lộ, để sử dụng nên khi thể xác chết nghĩa là con người bỏ đi một thể và chỉ sử dụng hai thể c̣n lại. Đến khi thể vía chết đi, con người c̣n lại một thể hạ trí để sử dụng và đến khi thể trí chết đi th́ mới thực sự hết một kiếp người. Sau khi bỏ hết ba thể là hết một kiếp người, con người nghỉ ngơi một thời gian rồi mới đầu thai trở lại.

Ngoài sự hé mở cánh cửa Siêu Nhiên cho đời, Thông Thiên Học c̣n tŕnh bày cho nhân loại biết thêm về Thiên Cơ. Thiên Cơ mà Thông Thiên Học đề cập đến chính là sự Tiến Hoá huyền nhiệm của loài người

Sự tiến hoá là chương tŕnh do Trời đất lập ra, nó là một chương tŕnh bất di bất dịch mà mọi linh hồn đều phải trải qua cho đến khi trọn lành thành một bậc Chơn Tiên, không c̣n luân hồi nữa. Trong chương tŕnh tiến hoá có một số định luật trọng đại khác cộng tác hỗ tương như sau:

Nhân quả

Luân hồi

Hy sinh

T́nh yêu (Từ bi)

Và chúng ta phải nhớ rằng những định luật này do Trời đất, Thượng đế tạo ra và chúng không thiên vị bất cứ ai.

Nhân quả là một định luật giúp cho con người học hỏi, thực hành nhiều kiếp cho đến khi hoàn thiện. Không có luật nhân quả, con người không có cơ hội học tập, sửa sai và kinh nghiệm. Nó là một định luật nghiêm minh, nhân nào quả nấy v́ thế mà con người cũng chính là quan toà của chính ḿnh. Hạnh phúc hay bất hạnh đều do chính ḿnh tạo ra. Ở khía cạnh khác, cũng c̣n gọi là công bằng hay thăng bằng. Con người thường tạo ra quả xấu v́ bất ổn, bất an, vấp ngă, mất thăng bằng. Rồi qua kinh nghiệm, con người dần dần lấy lại được thăng bằng, lănh hội được bài học đă đến với ḿnh.

Trong quá tŕnh tiến hoá, nói về thời gian con người không thể đi một mạch hay một kiếp người mà tới mục đích được. Thêm vào nữa, không ai làm điều ǵ một lần mà hoàn thiện. Người hoạ sĩ vẽ bức tranh phải chấm phá nhiều lần mới hoàn tất. Tương tự như vậy, nhà văn cũng phải đọc đi đọc lại tác phẩm và sửa chữa nhiều lần mới ưng ư trước khi xuất bản, và gần gũi hơn người thợ mộc phải cưa, cắt, bào gọt nhiều lần mới xong được cái bàn, cái tủ. V́ thế mới có định luật luân hồi. Con người phải qua nhiều kiếp, mỗi kiếp người là một cơ hội hoàn tất bài học của ḿnh. Xuân, hạ, thu, đông rồi xuân hạ thu đông đó cũng là một dạng của luân hồi, tuần hoàn. Ngày rồi đêm, sáng rồi tối, hoạt động rồi nghỉ ngơi, ẩn rồi hiện, sống rồi chết…v..v. cũng là dạng thức của luân hồi để lần sau tốt hơn, ở mức độ tốt hơn do đă kinh nghiệm.

Trong sự tiến hoá nh́n theo dạng giản đồ, giai đoạn đầu là sự nhập thế đi xuống, con người học hỏi, thu vào – vị kỷ. Giai đoạn sau, khi con người trở về phản bổn hoàn nguyên - con người trả lại cho đời những ǵ họ thu thập; cho đi những ǵ quư giá nhất của họ, đó là sự hy sinh. Hy sinh cũng là một định luật nhất định, không cho đi th́ măi măi họ vẫn c̣n nằm trên con đường ra đi. Với phàm ngă con người quen cách thu vào, nay phải cho đi quả là một sự khó khăn; v́ thế hy sinh cũng có nhiều nấc thang để con người quen dần.

Trong tiến hoá, t́nh yêu – rộng lớn hơn là vị tha, bác ái - như sợi chỉ xuyên suốt chạy dọc theo con đường tiến hoá, t́nh yêu là sự kết hợp và sự thăng hoa của nó là sự đại đồng. Khi con người nhập thế, ở dạng linh hồn cá biệt, riêng lẻ. Ngay trong sự cá biệt này đă nảy sinh ra t́nh yêu rồi - giống cái, giống đực t́m đến với nhau, nam, nữ kết hợp với nhau. T́nh yêu là quan tâm, là chia sẻ, là cho đi, là hy sinh, là vô vị kỷ, trong t́nh yêu không có chỗ đứng cho ḷng ích kỷ. T́nh yêu là tất cả. Dù có tài giỏi mấy đi chăng nữa, có thành công, có tiền tài, danh vọng và quyền thế mấy đi chăng nữa mà không có t́nh yêu th́ tất cả đồng nghĩa với chữ không.

Khởi đầu, t́nh yêu có điều kiện. Nam nữ nh́n nhau, trai th́ tài, gái th́ sắc. Cái sắc, cái tài đó là những điều kiện đáp ứng được ḷng của họ. Có những điều kiện bên ngoài ai cũng thấy. Ngoài ra, c̣n có những điều kiện ẩn giấu hay bàng bạc mà ngay cả họ cũng không nhận ra nó nữa. Họ vẫn sống trong t́nh yêu có điều kiện mà cứ ngỡ ḿnh sống trong t́nh yêu thánh thiện.

Rồi th́ họ kết hợp lại với nhau, thành vợ, thành chồng. Trong sự chung sống, họ chia sẻ đau khổ, lẫn ngọt bùi, t́nh yêu nảy mầm, t́nh yêu không c̣n điều kiện nữa. Vợ lo cho chồng, chồng lo cho vợ, cha mẹ yêu thương con cái. Họ có thể chịu khổ cho nhau và cũng sẵn sàng chết cho nhau nữa. Tuy nhiên, t́nh yêu không điều kiện này lại bị giới hạn trong gia đ́nh và chỉ lẩn quẩn trong đó mà thôi. Họ rất mực yêu thương gia đ́nh, nhưng chưa chắc đă có ḷng tốt với người ngoài, nhiều khi c̣n có ḷng ác độc với người ngoài nữa. Chỉ khi nào t́nh yêu vượt ra khỏi ṿng cương toả của gia đ́nh và khi nó vượt ra khỏi giới hạn của gia đ́nh, th́ lúc bấy giờ t́nh yêu mới bước vào giai đoạn thăng hoa đi đến chỗ đại đồng như Chúa Jesu trong  t́nh yêu thương nhân loại mà chịu chết để cứu rổi cho con người hoặc như Đức Phật rời cung vàng điện ngọc, gia đ́nh ấm êm ngày nào để t́m phương cứu độ chúng sinh c̣n đau khổ.

Linh hồn như cái hộp. Trong giai đoạn đầu của t́nh yêu, những cái hộp kết hợp với nhau, hộp này sát với hộp kia. Tuy nhiên, sự kết hợp này bị giới hạn bởi những vách ngăn của từng cái hộp, vách ngăn của cá nhân, của ích kỷ. Cho đến khi t́nh yêu thăng hoa, cái hộp vỡ đi và không khí bay ra ngoài hoà trộn với nhau. T́nh yêu bây giờ chính là một - một không khí đại đồng, một huynh đệ đại đồng.

Nói tóm lại, ngoài việc đem đến những hương hoa minh triết của các tôn giáo, Thông Thiên Học c̣n hé mở cho đời một cánh cửa Siêu Nhiên và một chương tŕnh Tiến Hoá huyền nhiệm mà trời đất đă tạo ra. Thông Thiên học mở ra cho đời một cánh cửa mùa xuân. Mùa xuân mang hương hoa cho đời, hy vọng rằng Thông Thiên Học cũng mang lại cho quí vị một chút hương thơm.

 

Xuân Kỷ Sửu 2009

Như Hải

 

 HOME  sách   TIỂU SỬ    BẢN TIN   H̀NH ẢNH   thIỀN    BÀI VỞ   THƠ   gifts   TẾT 2006  BOOKS  MAGAZINES